"Vị này là Lâm sư huynh sao?" Một tu sĩ tai nhọn mặt khỉ từ trong kiến trúc đi ra, trên mặt đầy vẻ lấy lòng. Quản sự Phế Đan Phòng đều là những gia hỏa không có tiền đồ. Kẻ này trúc cơ đã ba mươi năm mà pháp lực không chút tiến triển. Tu tiên đạo coi như đã dừng tại đây. Khi trước nghe nói một vị sư huynh rất có tiền đồ trong môn phái muốn tới nơi này làm quản sự, hắn còn tưởng rằng mình nghe lầm. Không ngờ đây là thật sự, vì vậy liền hấp tấp ra nghênh đón. Tuy không biết Lâm sư huynh nghĩ sao, nhưng có thể giao hảo nhân vật này đương nhiên không tệ. "Sư ca, Lý sư đệ quản sự Phế Đan Phòng đã hơn mười năm, huynh có gì không hiểu thì cứ hỏi hắn là được." "Ừm, ta biết rồi. Sư muội, cô còn đả tọa tu hành, không có việc gì thì ngu huynh không giữ nữa" Lời của Lâm Hiên tuy uyển chuyển nhưng rõ ràng có ý trục khách. Trên mặt Tô Như hiện vẻ không hài lòng, khẽ cắn môi: "Đã như vậy, ngày khác tiểu muội lại đến thăm sư huynh." Nói xong thì cúi người khẽ chào, hóa thành một đạo kinh hồng bay xuống núi. Lâm Hiên thở dài, sau đó được tu sĩ tai nhọn mặt khỉ dẫn vào trong khối kiến trúc. Rất nhanh ở đây đã được ba tuần trăng. Trong khoảng thời gian này, Lâm Hiên thành thành thật thật quản sự để quen thuộc hoàn cảnh. Hắn cũng mở ra động phủ ở kề bên. Ngày hôm đó, Lâm Hiên tuyên bố muốn bế quan. Đây là sự tình bình thường nên không có người hoài nghi. Trong động phủ, Lâm Hiên khoanh chân mà ngồi, đột nhiên vươn tay vỗ vào bên hông, một cái hộp ngọc từ bay vút ra. Nắp hộp vừa mở thì một khôi lỗi nho nhỏ ánh vào mắt. "Hiện!" Lâm Hiên nâng tay phải lên điểm ra một chỉ. Khôi lỗi lóe lên hào quang, lập tức biến lớn như người thường. Lâm Hiên lại phất tay phải một cái. Một tấm phù triện bay vút ra dán trên ngực khôi lỗi. Một màn không ngờ xuất hiện, ngũ quan khôi lỗi mơ hồ một hồi, da thịt toàn thân cũng bắt đầu phát sinh biến hóa, ngũ quan dáng người trở nên giống hệt Lâm Hiên. Hắn đánh giá kẻ trước mắt thì lộ vẻ hài lòng: "Không tồi, Huyễn thuật phối hợp với khôi lỗi, tuy không bằng hóa thân chính thức nhưng không phải tu tiên giả Động Huyền thì đừng mong nhận ra. Giờ đã có hắn thay ta ở chỗ này" Lại quan sát khôi lỗi một lần, xác định không có sơ hở thì Lâm Hiên vươn tay vỗ vào sau ót, một quang đoàn màu xanh cỡ ngón cái từ bên trong bay ra. Đây là lần đầu Lâm Hiên thi triển bí thuật này. Hắn phân ra một tia nguyên thần, nhập vào khối lỗi để ứng phó với các tình huống bất thường. Phân hồn là bí thuật đẳng cấp cao mà chỉ tu tiên giả Động Huyền Kỳ trở lên mới có thể thi triển. Khi trước là phân hồn Xuân Ky, gần đây là của Băng Phách Ma Tổ đã khiến cho hắn có ấn tượng sâu sắc. Phân hồn vốn khác với đệ nhị nguyên thần. Một bên cần bồi dưỡng công phu còn một cái thì tiện tay có thể tạo ra. Để cho phân thần khôi lỗi đả tọa trong động phủ, thân ảnh Lâm Hiên thì mơ hồ một hồi rồi biến mất. Phế Đan Phòng là một tòa kiến trúc cao bảy tầng. Lâm Hiên liền tới tầng thứ sáu, tầng này có chứa phế đan cảnh giới Ly Hợp. Vân Ẩn Tông truyền thừa từ thượng cổ, tích lũy trên trăm vạn năm đương nhiên số lượng cực lớn. Thu hoạch một hồi rồi hắn mới lên tầng thứ bảy. Đây là đại sảnh một hình tròn cỡ hơn hai mươi trượng. Bốn phía có dựng từng loạt từng giá đỡ, mỗi giá đều bày biện gần trăm bình phế đan, tất cả đều bao phủ bên trong các màn sáng. Phế đan cũng phân chia phẩm cấp. Phế đan cảnh giới Động Huyền, trong mắt tu sĩ cấp cao tuy không hữu dụng nhưng rơi vào tu sĩ trong tay cấp thấp, vẫn có thể bán đi với giá rất lớn. Cho nên cần cấm chế thủ hộ tại đây. Lâm Hiên đã sớm tinh tường điểm này. Chậm rãi đến giá gỗ trước mặt ba thước thì dừng bước, chợt quay đầu sang một chỗ hư không: "Đạo hữu ở bên cạnh xem lâu như vậy. Chẳng lẽ vẫn cho rằng có thể đánh lén Lâm mỗ sao, hành tung của ngươi đã bị khám phá, còn không hiện thân." Chỉ nghe một tiếng ồ cả kinh truyền ra, sau đó thanh quang lập lòe. Gã tu sĩ tai nhọn mặt khỉ hiện hình. Chân mày Lâm Hiên khẽ nhíu lại: "Là ngươi!" Cũng khó trách hắn ngạc nhiên. Đây chính là tu sĩ họ Lý Trúc Cơ sơ kỳ, sao có thể thi triển thần thông ẩn nấp như vậy? Đối phương cũng đầy kinh ngạc mở miệng: "Rốt cuộc ngươi là ai, khẳng định tu sĩ Trúc Cơ kỳ không thể khám phá được thần thông ẩn nấp của lão phu." "Đạo hữu trốn ở chỗ này là sao? Chẳng lẽ là có chủ ý với phế đan Động Huyền Kỳ?" Lâm Hiên không đáp mà lạnh lùng lên tiếng. "Vậy ý định của ngươi là gì, hẳn là cũng muốn giở trò trộm phế đan?" Tu sĩ tai nhọn hàm khỉ thuận thế mở miệng, trên mặt đầy vẻ bất thiện. "Không sai." Bất ngờ Lâm Hiên lại hào phóng thừa nhận. Đối phương ngẩn ngơ một lát thì trên mặt tỏa sát khí: " Ý định của các hạ đã giống bản tôn, vậy đừng trách ta lạt thủ vô tình" Lời còn chưa dứt thì hắn đã phất tay áo một cái. Một đoàn thi khí màu xám trắng cuồn cuộn tuôn ra bao trùm thân thể. Sau đó tiếng xương cốt răng rắc vang lên, thân thể gầy yếu lăng không cao tới ba thước, biến thành một cương thi khôi ngô toàn thân lông trắng như nhung. Tu vị cũng từ Trúc Cơ bạo tăng tới Nguyên Anh hậu kỳ. Gia hỏa trước mắt ẩn tàng tu vị nhưng Lâm Hiên cũng là giả heo ăn hổ. Chỉ là Thi ma Nguyên Anh hậu kỳ mà cũng muốn động thủ trên đầu thái tuế. Lâm Hiên nâng tay phải rồi khẽ co năm ngón tay, không gian chấn động thì một đại thủ màu xanh hiển hiện ra, túm chặt lấy đối phương. "Không thể nào, ngươi là tu tiên giả Động Huyền, đến nơi đây làm cái gì?" Thi ma sợ hãi lên tiếng. "Tồn tại Nguyên Anh hậu kỳ không thể nào khám phá được cảnh giới của ta. Nói như vậy, bản thể các hạ cũng là tồn tại Động Huyền" Lâm Hiên có điểm bất ngờ lên tiếng. Bộ dáng Thi Ma tràn đầy vẻ sợ hãi, hắc quang lóe lên thì một bóng mờ kích bắn ra từ đỉnh đầu. "Chỉ là một tia phân hồn, muốn đào thoát trong tay ta? Quá ngây thơ rồi." Lời còn chưa dứt, Lâm Hiên phất tay trái một cái. Một đạo thanh hà kích bắn tới bao phủ đối phương. Đáng tiếc chỉ là một tia phân hồn nho nhỏ, không thể thi triển Sưu Hồn Thuật. Hỏa quang trong tay hắn lóe lên, biến nó thành hư vô. Không còn phân hồn thao túng, thi ma biến thành tu sĩ tai nhọn mặt khỉ, hai mắt vô thần ngã xuống. Trên mặt Lâm Hiên lộ tia chê cười, thật sự là thiên lão cử người đến giúp. Hiện tại hắn cướp sạch trọn Phế Đan Phòng mà có thể giáng tội cho kẻ khác. Chỉ thấy Lâm Hiên giơ tay lên, đại thủ màu xanh liền đem thi thể nọ nện vào màn sáng cấm chế. Oanh! Từng vòng hồ quang điện tỏa ra, không gian đầy mùi thịt cháy khét lẹt. Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ hài lòng. Đùa giỡn đã đủ rồi hắn thuần thục bài trừ cấm chế, sau đó cướp sạch phế đan Động Huyền Kỳ không còn. *** Giấy không thể gói được lửa, về sau sự tình Phế Đan Phòng bị cướp sạch bại lộ. Lúc này, trong một tòa lầu các tại tuyệt đỉnh Kim Đan Phong, có bảy tám tu sĩ đang tụ tập thương lượng. Trong này có nam có nữ, niên kỷ cũng không đồng nhất nhưng đều là tồn tại Ly Hợp. Kim Đan Phong hiện xuống dốc, chẳng qua nhân số không có chỉ chừng này. Đại bộ phận đều đang bế quan khổ tu, bảy tám người trước mắt thân mang trọng trách, không thể không xử lý sự vụ thường ngày trong chi mạch. Ngồi trên cùng là một lão giả áo xám Ly Hợp hậu kỳ, dung mạo tuy tiều tụy nhưng đôi mắt lại vô cùng linh động, chính là Đại phong chủ Vạn sư tổ mà Lâm Hiên dùng để hù dọa La Vân Kiệt. "Chuyện về Phế Đan Phòng, chư vị sư đệ có ý kiến gì chăng?" Ánh mắt lão giả tiều tụy đảo qua phía dưới thì chậm rãi mở miệng. "Hừ, còn phải nói sao, thi thể lưu lại ở Phế Đan Phòng là đệ tử bổn môn, chỉ có điều bị người thiết hạ Thế Thân Ma Thi Đại Pháp. Mà phóng tầm mắt trong Thiên Sương Quận, chỉ có đám Thiên Thi môn mới có bí thuật ác độc này. Đánh cắp phế đan, ngoại trừ chúng thì còn ai nữa?" Một đại hán mặt vàng như nghệ tức giận lên tiếng. Đây là tu tiên giả Ly Hợp trung kỳ, hơn nữa tính khí tựa hồ rất nóng nảy. "Khương sư đệ nói có lý, Thế Thân Ma Thi Đại Pháp chính là độc môn bí thuật của Thiên Thi môn. Tu tiên giả phái khác dù muốn vu oan giá họa cũng không thể bắt chước." Một lão giả mặt trắng vuốt râu trầm ngâm mở miệng. "Hai vị sư đệ nói có lý, nhưng đối phương có thể thi triển bí thuật này, tám chín phần là lão tổ Động Huyền Kỳ. Đối phương tỉ mỉ ẩn nấp tại sơn phong chúng ta, chẳng lẽ chỉ muốn trộm phế đan? Hơn nữa lại để thi thể nằm lại, không biết chư vị có thấy điểm kỳ quái nào chăng?" Trong mắt lão giả họ Vạn lóe lên tinh quang, nghi vấn. "Cái này..." Đám tồn tại Ly Hợp kỳ hai mặt nhìn nhau. Chuyện này quả thật kỳ lạ, thậm chí có thể nói là quỷ dị, có điều manh mối quá ít nên không thể nào phỏng đoán. "Thẩm vấn đệ tử quản sự Phế Đan Phòng, có phát hiện gì khả nghi hay không?" Thấy trường diện im lặng, lão giả họ Vạn lại thay đổi chủ đề. "Không có, hai mươi mốt đệ tử trông coi Phế Đan Phòng, ngoài gã đệ tử đã bỏ mạng, Mạc mỗ đều nhất nhất thẩm vấn hai mươi kẻ còn lại. Kẻ nhập môn trễ nhất trong bọn chúng cũng hơn mười năm, không có vấn đề" Đại hán mặt vàng lại lên tiếng. "Mạc sư đệ tu luyện Vấn Tâm Thần Thông huyền diệu vô cùng, dù là tu tiên giả Động Huyền cũng không dễ qua mặt được, ngươi nói không vấn đề như vậy là đám đó vô sự" Lão giả họ Vạn vuốt vuốt chòm râu. "Đệ biết, chỉ là..." Sắc mặt đại hán mặt vàng chợt lộ tia cổ quái. "Sao, chẳng lẽ Mạc sư đệ còn phát hiện chỗ không ổn?" Lão giả họ Vạn có điểm kỳ quái mở miệng. "Cũng không hẳn không ổn, mấy vị sư huynh ắt hẳn rõ ràng. Các đệ tử chấp sự Phế Đan Phòng bình thường tư chất quá kém, tiền đồ không sáng. Bất quá trong này lại có một gã gọi là Lâm Hiên, chính là tán tu nhập môn ba mươi năm trước, hiện tại đã là Trúc Cơ hậu kỳ, theo lý thì tiền đồ rộng rãi, hắn lại xin tới Phế Đan Phòng làm quản sự" "Không có trưởng bối dẫn dắt mà ba mươi năm tiến giai Trúc Cơ hậu kỳ, tu luyện cũng coi như nhanh chóng. Hắn tới Phế Đan Phòng làm cái gì?" Lão giả họ Vạn khẽ nhíu mày. "Sư đệ cũng hỏi qua, kẻ này nói là tu luyện ở Phế Đan Phòng thì yên tĩnh." "Yên tĩnh! Lý do này có phần miễn cưỡng, sư đệ cẩn thận kiểm tra chưa, kẻ này còn vấn đề gì khác chăng?" "Không có" Đại hán mặt vàng lắc đầu: "Ta thăm dò mấy lần nhưng không phát hiện gì bất ổn, sau đó lại phái hai đệ tử âm thầm giám thị. Lâm Hiên một mực bế quan tu luyện, không có liên hệ cùng ngoại giới." Lời còn chưa dứt thì nghe một tiếng cười khẽ truyền ra. Một nữ tử vận cung trang tuyết trắng bên cạnh mở miệng: "Mạc sư huynh thật đúng là đại thủ bút, phái tới hai đệ tử Nguyên Anh đi giám thị một Trúc Cơ hậu kỳ, ngươi không cảm thấy quá khôi hài sao?" "Ta..." Đại hán kia đỏ mặt lên, thời điểm hai gã thân truyền đệ tử bị phân phối nhiệm vụ này, cũng có vẻ không tình nguyện. "Được rồi, hiện tại tình thế bất ổn. Mạc sư đệ an bài như vậy cũng là cẩn thận không mắc sai lầm, không nên chỉ trích." Lão giả họ Vạn mở miệng thì đám tu sĩ đều ngậm miệng. Lại qua một lát, lão giả mặt trắng do dự mở miệng: "Vạn sư huynh, hiện tại chúng ta nên ứng phó ra sao?" "Tuy chưa biết mục đích thực sự của đối phương là gì, nhưng đã liên lụy đến tu tiên giả Thiên Thi Môn, Kim Đan Phong nhất mạch ta không đủ khả năng ứng phó, chỉ có đem việc này báo lên, thỉnh môn phái làm chủ" Lão giả họ Vạn chậm rãi nói. "Báo lên, tứ phong kia lại được dịp mai mỉa, hiện tại tất cả phế đan bị cướp sạch, trách nhiệm này ai sẽ gánh?" Cung trang nữ tử đôi khẽ nhíu mày, khẩu khí rõ ràng không tán thành. "Vạn mỗ hiểu lo lắng của sư muội nhưng giấy không bọc được lửa. Thiên Thi môn nhúng tay, đã vượt khỏi kiểm soát của chúng ta. Càng dấu thì sự tình càng thêm hỏng, về phần trách nhiệm... Chỉ là một ít phế đan mà thôi, lão phu dốc hết sức gánh là được" "Sư huynh, không thể, ngươi không phụ trách Phế Đan Phòng, sao có thể để ngươi gánh trách nhiệm?" "Thì tính sao, chẳng lẽ lại để đám tiểu bối Trúc Cơ kỳ đỡ tội, như vậy chẳng phải để tứ mạch kia cười đến rụng răng sao" "Nhưng..." "Được rồi, không cần bàn nhiều nữa. Mạc sư đệ, chốc lát ngươi theo ta lên Thiên Kiếm Phong thuật lại chuyện đã qua. Các sư đệ sư muội thủ hộ sơn phong cũng phải cẩn thận để ý, ngàn lần không được để sơ hở cho địch nhân" "Tôn pháp dụ." Sau đó lão giả họ Vạn cùng đại hán mặt vàng thi triển thần thông bay ra lầu các. Nhìn theo bóng dáng bọn họ thì lão giả mặt trắng lại thở dài. "Sư huynh, làm sao vậy." "Ta chỉ sợ Vạn sư huynh đi chuyến này không thuận. Hậu nhân trực hệ của Thiên Kiếm Phong La lão nhi, trong khi luyện công đột nhiên tẩu hỏa mà ngã xuống, mấy ngày nay La lão nhi đang vô cùng tức giận." *** Phế Đan Phòng mất trộm đưa tới sóng lớn tại Kim Đan Phong, thậm chí có thể dẫn phát xung đột giữa hai đại phái tu tiên Vân Ẩn Tông cùng Thiên Thi Môn. Chẳng qua Lâm Hiên không quan tâm đến điều này. Hắn lại để hóa thân trong động phủ đối phó sự tình, bản thân thì lặng lẽ đi tới tuyệt đỉnh Kim Đan Phong. Phạm vi vài dặm cấm địa này chỉ có mình hắn. Lâm Hiên nheo mắt nhìn biển sương mênh mông không giới hạn trước mặt. Bên trong ẩn hiện cấm chế, trong Linh Thanh Vụ Hải này có linh mạch vô cùng ưu dị. Chính là nơi để các Động Huyền Kỳ trưởng lão Kim Đan Phong tu luyện. Thời điểm mạch này hưng thịnh, từng có mấy chục tồn tại Động Huyền mở động phủ bên trong. Nhưng hiện tại Kim Đan Phong không có lấy một tồn tại như vậy, Linh Thanh Vụ Hải trở nên hoang vu. Lần đầu nghe Tô Như nhắc tới điều này, Lâm Hiên còn kinh ngạc không thôi, cho rằng tiểu nha đầu kia nói giỡn. Kim Đan Phong có rất nhiều linh mạch nhưng ở Linh Thanh Vụ Hải là tốt nhất. Không có lão tổ Động Huyền Kỳ thì tu sĩ Ly Hợp kỳ sao không dùng? Lại để phung phí của trời như vậy? Lâm Hiên mới đầu nghĩ như vậy nhưng sau này mới rõ. Linh mạch tại Bang Long Giới vô cùng ưu dị. Nồng độ thiên địa linh khí bên trong Linh Thanh Vụ Hải lại nồng đậm đến mức không tưởng tượng nổi, chỉ thích hợp với cảnh giới Động Huyền. Tu tiên giả chưa tới cảnh giới này, đả tọa bên trong sẽ có hại do linh khí quá nồng. Cũng như cho người thể chất yếu do bệnh nặng ăn nhiều chất dinh dưỡng vậy. Biết được điều này, Lâm Hiên mừng rỡ có thể nghĩ. Trước tiên hắn thâu lấy phế đan, sau đó mới đến biển sương này. Ẩn nấp hơn ba mươi năm, ý định tu hành đã thành hiện thực. Nhìn biển sương mênh mông lặng lẽ lưu chuyển không thôi, hai hàng chân mày Lâm Hiên nhíu chặt. Muốn lẳng lặng bài trừ cấm chế này quả thực không dễ. Trong mắt nổi lên ngân quang, hắn thi triển Thiên Phượng Thần Mục đến mức cực hạn. Sau nửa canh giờ thì đưa tay khẽ vuốt mi tâm, trên mặt hiện tia mệt mỏi do tiêu hao tinh lực. Cũng may đã nhìn ra một số manh mối. Cường độ biến hóa của biển sương tuân theo chu kỳ nhưng phi thường yếu ớt, thần thức không đủ mạnh thì không cách nào nhận ra. Lâm Hiên nghỉ một chút rồi trong mắt lần nữa nổi lên ngân quang. Đột nhiên thần sắc hắn khẽ động, tay phải nâng lên. Xẹt! Một đạo thanh sắc kiếm khí chém ra. Phương vị cùng góc độ đều chuẩn xác bài trừ cấm chế. Tầng sương mù mở ra một khe hở, thân hình Lâm Hiên lóe lên đã chui vào trong. Phía trước vẫn là sương mù nồng đậm. Trong mắt hắn vẫn bắn ra ngân quang bốn phía, tay áo phất một cái. Lại là một đạo kiếm khí bắn ra. Biển sương lần nữa tách ra một lối nhỏ nhưng có thể thông qua, Lâm Hiên lần nữa phất tay bổ ra một đạo kiếm khí. Cứ như vậy hắn dùng Thiên Phượng Thần Mục tìm kiếm tiết điểm trận pháp rồi dùng kiếm khí mở đường. Trước sau bổ ra chín chín tám mươi mốt kiếm, rốt cục tiến vào trung tâm biển sương. Oanh! Linh quang lóe lên, phía trước rộng mở trong sáng. Biển sương chuyển thành một sơn cốc, bên trong sinh trưởng những rừng thúy trúc rậm rạp, linh khí nồng đậm đập vào mặt. Chỉ hít một hơi cũng cảm giác toàn thân thoải mái. Lâm Hiên đánh giá thế ngoại đào nguyên trước mắt, chính là nơi các Động Huyền Kỳ tu luyện. Lời đồn bên ngoài cũng không hề khuếch đại cái gì. Ở chỗ này tu luyện, khẳng định pháp lực sẽ tiến triển nhanh hơn một phần. Hiện tại Kim Đan Phong có nhiều tồn tại Ly Hợp kỳ nhưng thời gian tới hẳn chưa có ai đột phá. Như vậy có thể tĩnh tâm tu luyện. Lâm Hiên tiến vào sơn cốc, trực tiếp chọn lấy một động phủ của các tồn tại Động Huyền Kỳ trước kia. Hắn còn cẩn thận dùng thần thức tìm tòi nhưng không có phát hiện dị sự. Thời gian kế tiếp, Lâm Hiên hoàn toàn tiến nhập khổ tu. Phục đan, đả tọa, tinh chế phế đan. Đối với phế đan cấp bậc Động Huyền, lam sắc quang điểm đã không còn hiệu quả. Cần tiêu hao ngân sắc quang điểm, mỗi ngày tinh chế tối đa chỉ được ba viên. Các lão quái Động Huyền khác, cho dù xuất thân danh môn đại phái, mười ngày nửa tháng có thể phục một viên cũng rất vui mừng. So với bọn họ thì Lâm Hiên xa xỉ hơn rất nhiều. Tích lũy trên trăm vạn năm, phế đan rất nhiều nhưng quang điểm ngân sắc còn chưa đủ tinh thế thêm. Chẳng qua với lượng đan dược hiện tại mỗi ngày, cộng với linh khí lại thập phần sung túc, tu luyện của Lâm Hiên vô cùng thông thuận. Có điều hắn không vội tu luyện chủ Nguyên Anh mà tập trung cho đệ nhị Nguyên Anh cùng yêu đan. Bởi cảnh giới chủ Nguyên Anh đã là Động Huyền, đệ nhị Nguyên Anh cùng yêu đan không gặp bình cảnh, chỉ cần pháp lực đạt tới hạn là có thể nước chảy thành sông tiến giai. Đương nhiên quá trình này không hề đơn giản, trước sau kéo dài gần bảy mươi năm. Hiện song anh nhất đan toàn bộ ở cảnh giới Động Huyền. thực lực Lâm Hiên lại tăng vọt về chất nhưng hắn vẫn cảm thấy chưa đủ. Thấy qua thực lực của Chân linh, Lâm Hiên mới hiểu bản thân chỉ như ếch ngồi đáy giếng, trong mắt các đại năng tồn tại thì hắn vẫn chỉ là một con sâu cái kiến. Trong bảy mươi năm nay, Lâm Hiên không chỉ ở trong Linh Thanh Vụ Hải mà còn ra ngoài du ngoạn mấy lần. Rất nhiều tu sĩ cấp thấp đều tăng tiến. Tô Như, Thường Hổ đều ngưng kết Kim Đan. Riêng tiểu đạo sĩ Tĩnh Hư chất phác lần thứ nhất ra ngoài, tranh đấu cùng tu sĩ Thiên Thi môn thì bất ngờ ngã xuống. Lâm Hiên biết tin tức cũng thương cảm không thôi. Tu tiên giới tàn khốc, kỳ ngộ cùng nguy cơ vĩnh viễn tồn tại. Thực lực Thiên Thi Môn vốn không yếu hơn Vân Ẩn Tông, tổng đà không ở Sở quốc mà tại Ngụy Quốc, cũng trong năm đại tông môn mạnh nhất Thiên Sương Quận. Môn phái này lấy quỷ đạo ngự thi làm chủ, quả thực rất khó đối phó, trước kia cùng Vân Ẩn Tông nước sông không phạm nước giếng. Nhưng từ bảy mươi năm trước, khi Ẩn Tông bị trộm phế đan thì hai phái bắt đầu trở mặt. Dù không xung đột trên quy mô lớn nhưng mờ ám tranh phong không ít. Tu sĩ một bên nếu đi đơn độc đều bị đối phương mai phục hạ sát. Theo thời gian, mâu thuẫn song phương ngày càng sâu. Nguồn: http://truyenfull.vn Thoáng chớp mắt bảy mươi năm qua đi, Kim Đan Phong vẫn không tu tiên giả tiến giai Động Huyền. Đám đệ tử vô cùng uể oải nhưng đối với Lâm Hiên lại là một chuyện tốt, sẽ không có người tới Linh Thanh Vụ Hải quấy rầy hắn tu hành, có thể tiếp tục khoái hoạt tu luyện. Phục dược đả tọa, Lâm Hiên tiếp tục sinh hoạt buồn tẻ. Ba trăm năm thoáng cái đã qua. Hiện tại buổi sáng, thời tiết nắng ráo vạn dặm không mây. Chẳng qua đến chính ngọ thì sắc trời trở nên ảm đạm, thiên địa nguyên khí trong vòng mấy ngàn dặm điên cuồng tụ về Kim Đan Phong. Đây là thiên triệu có tu sĩ tiến giai, hơn nữa xem quy mô khủng khiếp như thế này, hẳn là cấp bậc Động Huyền! Quyển 7: Chu du tam giới