Trước đây hai đứa trẻ còn bắt nạt bạn học ở trường học thì cũng thôi đi, nhưng lần này người bị đẩy vào trong hồ lại là con trai của Phó Kiến Văn, này làm cho một người có tính tự bênh như Phó Thành cảm thấy có phần chột dạ.
"Mạn Mạn, mau thả hai đứa bé ra!" Phó lão phu nhân bị làm cho ngực đau nhức, nhấc tay đè chặt ngực, bệnh tim đều sắp tái phát rồi.
Sinh kị của con gái đang thật tốt, cuối cùng bị náo thành hình dáng này!
"Bà..." Sở Tầm đỡ Phó lão phu nhân, một mặt lo lắng.
"Đã qua???! hai đứa bé của anh lấy lớn ép nhỏ đem Đoàn Đoàn đẩy vào trong hồ... Cướp dây chuyền của người ta, lúc đấy anh đang chết ở đâu vậy! lúc đó tại sao anh không nói đã qua! Làm sao tính mạng của đứa trẻ khác chính là cỏ rác mà chỉ đứa trẻ nhà các người mới là bảo bối! đứa trẻ của người khác liền đáng đời bị đẩy xuống hồ, mà đứa trẻ nhà các người lại không bị ném, vào lúc này anh còn ở chỗ này cùng tôi nới đã qua rồi! Con mẹ nó, anh nghĩ đứa trẻ nhà anh có huyết thống hoàng thất hay còn là thế nào!"
"Tôi không phải ý này!" Phó Thành cau mày giải thích, "Trước tiên không nói có phải là hai đứa trẻ nhà chúng tôi đẩy Đoàn Đoàn vào trong hồ hay không, coi như là như vậy... bây giờ cô đem bọn họ ném vào trong hồ cũng là chuyện vô bổ, chúng ta nói có phải không..."
Tô Mạn Mạn cười gằn cắt đứt lời nói của Phó Thành: "Phó Thành! Anh đại khái là đã quên... Đoàn Đoàn mới chính là cốt nhục của Phó gia chúng ta, hai thằng nhãi con nhà anh tính là cái quái gì! Cũng dám ở Phó gia chúng ta đẩy Đoàn Đoàn xuống hồ!"
"Phó Mạn Mạn!" Mẹ của Tô Mạn Mạn lên tiếng cướp lời của Phó lãi phu nhân trước, quát mắng Tô Mạn Mạn một câu, "Con nói gì vậy! Phó Thành cũng là họ Phó! Đây là bác của con! Tâm Tâm cùng Minh Minh cũng là đứa trẻ của Phó gia chúng ta!"