Cả Đời Chỉ Yêu Em

Chương 1152: Anh xuống ngay



Tố Tâm đang cắt hoa quả cũng ngẩng đầu nhìn về phía Lục Tân Nam, tròng mắt hiện ra vẻ thân mật, ngữ khí bình thản hỏi: "Có phần cơm cho anh, muốn ăn không!"

"Không cần, tôi tới tìm Lão Phó có ít chuyện." Lục Tân Nam nghĩ đến hành vi của mình vừa rồi bị nhìn trộm, dù sao cũng hơi lúng túng.

"Vậy để em rửa nốt! Anh và Lục Tân Nam đi phòng khách ngồi..." Tố Tâm đem hoa quả đã được cắt gọn bày ra đĩa, "anh bưng nước cùng quả đi qua!"

"Không cần, để Lục Tân Nam chờ chút!" Phó Kiến Văn không nhanh không chậm rửa tiếp cái chén trong lòng bàn tay, không hề có một điểm nóng nảy.

Lục Tân Nam: "..."

Tố Tâm liếc nhìn biểu lộ của Lục Tân Nam, không nhịn được mỉm cười: "Nếu như cảm thấy vẫn chưa đói, tôi sẽ cho vào trong nồi cho nóng, một lúc nữa anh và Kiến Văn nói chuyện xong rồi, ăn nữa cũng không muộn!"

Lục Tân Nam cơ hồ là gật đầu theo bản năng.

Lục Tân Nam liền đứng ở cửa nhà, nhìn xem Phó Kiến Văn rửa sạch bát đĩa, lại không nhanh không chậm dùng khăn lau khô từng cái từng cái một, khớp xương bàn tay lớn nắm chặt cái khay, lau một cách vô cùng ung dung thong thả.

Lục Tân Nam: "..."

"Lão Phó, cậu có thể nhanh lên một chút không!" Rốt cuộc Lục Tân Nam không nhịn được mở miệng nói.

Phó Kiến Văn lau xong cái cuối cùng, lúc này mới mở tạp dề ra đặt ở trên kệ bếp, lúc gần đi, bàn tay lớn nhẹ đỡ eo nhỏ của Tố Tâm, nói khẽ với cô: "Anh lập tức xuống..."

"Không sao, em vẽ vời cùng Đoàn Đoàn, hai người có việc cứ nói chuyện!" Tố Tâm nói.

Phó Kiến Văn cùng Lục Tân Nam lên lầu, Tố Tâm lau kệ bếp xong, rửa sạch khăn lau, lúc bưng hoa quả đi ra, Phó Kiến Văn cùng Lục Tân Nam đã đi lên thư phòng ở trên lầu rồi.

Đoàn Đoàn vểnh lên cái mông nhỏ nằm nhoài ở trên bàn trà, chính lúc đang hoàn thành bài tập vẽ ở nhà trẻ.

Con mèo Anh lông ngắn mập mạp nhếch lên đuôi, thân thể mềm mại lướt qua chân của Tố Tâm đi về phía trước, kêu Miêu Miêu cũng muốn ăn đồ vật trong tay Tố Tâm.

Tố Tâm đem hoa quả đặt ở bên người Đoàn Đoàn, đưa thay sờ sờ đầu của mèo Anh lông ngắn, con mèo lại duỗi dài cổ dùng đầu cọ vào lòng bàn tay Tố Tâm rồi kêu Miêu Miêu.

"Đoàn Đoàn đang vẽ phòng ở sao!" Tố Tâm hỏi.

Ngón tay của Đoàn Đoàn chỉ vào trong bức tranh xiêu xiêu vẹo vẹo của mình: "Nhà!"

"Đoàn Đoàn vẽ là nhà chúng ta!" Tố Tâm liếc nhìn, sau đó giơ ngón tay cái lên với Đoàn Đoàn, "Đoàn Đoàn của chúng ta vẽ giỏi quá!"