Phó Kiến Văn đang đọc báo, lông mày anh nhíu lại, gấp kỹ để ở một bên.
Tố Tâm cũng nhìn xuyên qua cửa sổ nhìn ra ngoài, bên ngoài mới tờ mờ sáng, tuyết còn đọng đọng đầy trên đất, phản chiếu đến bầu trời màu xanh lam.
Thời điểm này, ngoại trừ Tố Tâm cùng Phó Kiến Văn muốn đi ra ngoài sớm thì rất ít người dậy sớm như vậy.
“Phó phu nhân, ngài không nên như vậy!”
Tố Tâm nghe được giọng nói của tiểu Lục...
“Cậu tránh ra! Tôi muốn gặp Phó Kiến Văn! Để cho tôi gặp Phó Kiến Văn!”
Giọng nói này chính là... Diệp Tử Kỳ!
“Thiếu phu nhân! Ngài đừng ở chỗ này náo nữa, nhìn thấy tiểu thiếu gia cũng phải nói chuyện cẩn thận với cậu ấy! Bây giờ không phải là lúc náo loạn!”
Đây là giọng của quản gia Diệp khuyên Diệp Tử Kỳ!
Tố Tâm nhìn về phía Phó Kiến Văn, vừa nghĩ tới Diệp Tử Kỳ bụng cô đã tràn đầy lửa nóng, cô để đũa xuống, đứng dậy cau mày nói với Phó Kiến Văn: “Em ra ngoài xem xem!”
Đáy mắt Phó Kiến Văn có ý cười: “Nghe thấy hình là tới tìm anh.”
Phó Kiến Văn sợ Tố Tâm bị Diệp Tử Kỳ phải chịu oan ức cho nên có ý định che chở Tố Tâm.
“Người khác tới tìm chồng của em, em thế nào cũng phải biết rõ là chuyện gì!” Tố Tâm nở nụ cười, đáy mắt có lửa giận thiêu đốt khiến Phó Kiến Văn có chút bất ngờ, “Anh ở lại ăn sáng cùng Đoàn Đoàn, bên ngoài có em rồi!”
Tố Tâm mới không phải là bông hoa mỏng manh gì, cũng không cần Phó Kiến Văn che chở 24/24, chuyện gì giải quyết được cô liền muốn tự mình giải quyết.
Trước đây Tố Tâm chính là không muốn xảy ra xung với người khác, nhưng Diệp Tử Kỳ không giống nhau, hai đứa con của Diệp Tử Kỳ đem Đoàn Đoàn đẩy xuống nước, người làm mẹ là Diệp Tử Kỳ cái này chẳng những không có giáo dục hai đứa bé kia ngược lại còn bao che cho chúng, trong lòng Tố Tâm sớm đã nén giận lắm rồi.