Lúc Diệp Tử Kỳ lái xe chạy về Diệp gia, Diệp gia đã loạn tung tùng phèo.
Hai đứa bé đang đứng ở trong sân của Diệp gia, mặc một bộ đồ ngủ, mỗi đứa một bên lôi kéo cánh tay cha của Diệp Tử Kỳ, sợ đến khóc lớn.
Cha của Diệp Tử Kỳ nhìn xem người hầu đem đồ vật của cả nhà bọn họ chuyển ra bên ngoài, đến bây giờ còn một mặt mộng thẫn thờ đứng ở đó.
“Ông ngoại... Ông ngoại! Minh Minh lạnh!” Phó Minh Minh lôi kéo tay cha của Diệp Tử Kỳ, kêu khóc, “Con muốn trở về Phó gia! Con muốn trở về nhà của ba ba! Nơi này lạnh quá! Thái gia gia còn đuổi chúng ta đi! Ông ngoại... Con muốn trở về Phó gia!”
Trên người Phó Minh Minh vẫn là một bộ quần áo ngủ, trên chân giẫm lấy một đôi dép lê, gót chân cùng cổ chân lạnh cực kỳ, không nhịn được kêu khóc.
Buổi tối ngày hôm ấy sau khi Phó Thành thay thế hai đứa bé nhảy hồ sau đó Diệp Tử Kỳ không thèm để ý người nhà Phó gia ngăn cản liền mang theo hai đứa bé trở về Diệp gia, khóc lóc kể lể một trận ở Diệp gia, thỉnh cầu ông nội cùng cha của mình đứng ra làm chủ.
Sau đó, Phó Thành tới cửa Diệp gia nhận sai, thật vất vả mới xin được Diệp Tử Kỳ mang theo hai đứa bé cùng anh ta trở về khách sạn, ai biết ngày hôm sau lúc Phó Thành mang theo người một nhà đi đến Diệp gia, liền gặp Lục Tân Nam nói cha của Diệp Tử Kỳ không phải là đứa trẻ của Diệp gia.
Diệp gia loạn tung lên, Phó Thành vừa nhìn tình huống này liền mang theo vợ con trở về khách sạn, Diệp Tử Kỳ muốn ở cạnh cha của mình, Phó Thành lại nói trước mắt bọn họ trở về khách sạn lại nghĩ cách.
Trong lòng Diệp Tử Kỳ loạn một đoàn, liền nghe theo Phó Thành, nhưng ai có thể nghĩ tới bọn họ mới vừa trở về khách sạn, Phó Thành liền bị người của Thành Tây Vương gia mang đi!
Cả người Diệp Tử Kỳ loạn không biết nên làm cái gì chỉ có thể mang theo hai đứa bé lại trở về Diệp gia, cầu ông nội hỗ trợ.