"Tiểu Nguyên..." Lương Mộ Lan gọi Tố Nguyên một câu.
Tố Nguyên đem tư liệu ở tủ giày, vào cửa, khớp xương bàn tay thon dài cởi cúc áo âu phục ra, trên người mang theo một chút mùi rượu.
"Con mới vừa cùng lão Chu ở chi cục thuế ăn cơm, tình hình của chú e là nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng của chúng ta, chi cục thuế cùng sở cảnh sát lần này chính là muốn giết gà doạ khỉ, chú lần này, sợ là không thoát được."
Tố Nguyên ngồi xuống, tựa lưng vào ghế sô pha, một cách tự nhiên ngồi ở bên cạnh Tố Tâm, đôi mắt thâm trầm nhìn qua Tố Cảnh Toàn, trong mắt khó tránh khỏi mang theo mấy phần ủ rũ: "Cha, bây giờ không phải thời điểm anh anh em em nghĩa khí, chỉ có thể nắm chặt thời gian có thể đảm bảo mọi thứ được tốt nhất, chú nhờ người ta nói cho con cũng chính là ý này."
Tố Cảnh Toàn đại khái không nghĩ tới sẽ là kết quả này, trầm mặc, kéo cái gạt tàn thuốc qua, gảy gảy khói thuốc, mi tâm nhíu chặt.
Trước đây Tố Cảnh Toàn cùng Tố Cảnh Huy đứng trên đài vinh quang, không phải là không có nghĩ tới kết quả như ngày hôm nay, lấy tư cách là anh trai, Tố Cảnh Toàn đã từng đảm bảo với Tố Cảnh Huy, nếu có một ngày xảy ra chuyện, ông nhất định sẽ không màng sống chết mà cho Tố Cảnh Huy một con đường sống.
Lời thề này, Tố Cảnh Toàn chưa quên.
"Cha, quyết định của người không được tốt lắm, mẹ cùng Tố Tố còn có tiểu Nhiên tạm thời không thể ra nước ngoài, động thái này quá mức gấp gáp!" giọng nói từ tính trầm thấp của Tố Nguyên không lớn lại đặc biệt có lực, "Phòng tài vụ của công ty đã đang làm lại tài liệu, chỉnh số liệu sao cho phù hơp, nhưng ít nhiều vẫn sẽ có lỗ thủng, được mời đi điều tra chính là trốn không thoát đâu! Kết quả xấu nhất chính là lên tòa án, nhưng không có ảnh hưởng tới tính mạng, vạn nhất có thể vào tù, chờ sau này gió yên biển lặng, được ra tù sớm một chút cũng không khó."
Thấy Tố Nguyên đã sắp xếp đâu vào đấy, giọng nói cũng rất trầm ổn, không có chút nào bối rối, thận trọng khiến người ta cảm thấy anh có thể khiến người khác bình tĩnh ngay cả trong lúc bất ổn nhất.
Tố Cảnh Toàn vẫn còn hút thuốc, im lặng không có hé răng.
Tố Tâm nghe hiểu một chút, Tố Cảnh Huy chính là chỉ huy đội ngũ làm sai, mới có đại họa lần này.
"Anh, em có thể giúp gì không!" Tố Tâm nghe Tố Nguyên phân tích, tâm tình từ từ tỉnh táo lại hỏi dò, nghĩ xem có thể giúp gì không.
Đôi mắt thâm thúy của Tố Nguyên lúc này mới chuyển qua gương mặt thanh tú nhỏ nhắn của Tố Tâm, tia sắc lạnh âm trầm ở trong mắt thu lại, lộ ra chút nhu hoà ấm áp: "Em có thể giúp anh chăm sóc cho mẹ thật tốt, chăm sóc cho bản thân thật tốt...!"
Tố Tâm cúi thấp đầu, tay nhỏ đặt trên túi xách ở trên đầu gối, có vẻ đặc biệt sâu nặng.
Tố Cảnh Toàn một mực buồn bực không lên tiếng, Tố Nguyên biết, cha còn dự định liều mạng một lần, lấy mạng đổi mạng cho em trai của mình.
"Cha... Chú bảo người con mang cho người tám chữ." Tố Nguyên đột nhiên mở miệng nói.
Tố Cảnh Toàn cũng ngẩng đầu, tròng trắng mắt không biết là vì mệt mỏi hay là buồn bực mà tất cả đều là tia máu đỏ.
Phát hiện thời gian mười năm phút không sai biệt lắm, Tố Nguyên đứng lên, một tay cầm áo vest của mình, mặc vào, càu cúc áo, thân thể lớn vững trãi đứng im lặng hồi lâu ở đó, tiếng nói thâm trầm dày nặng: "Không cần lo lắng cho em, bảo trọng."
Tố Cảnh Toàn gắt gao ngăn chặn ngăn chặn không để nước mắt chảy ra, không muốn ở trước mặt con gái lộ ra vẻ yếu ớt, trong tay, điếu thuốc đã cháy đến đầu ngón tay mà không hay.
Tố Nguyên mặc áo Vest, nói với Tố Tâm: "Đêm nay ở lại trong nhà hay là quay về!"
Tố Nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Tố Tâm, thấy Tố Tâm trầm mặc, một lát nghẹn ra một câu: " Không phải cô nói mình người của Tố gia sao! Làm sao mới xảy ra chuyện đã nghĩ trốn!"