Đầu bên kia điện thoại, giọng nói của Lục Tân Bắc từ xa truyền đến, Bạch Hiểu Niên chưa kịp nói cúp máy với Tố Tâm, điện thoại đã bị cắt đứt.
Đem quần áo bẩn của mình bọc lại, Tố Tâm đeo túi xách chuẩn bị ra cửa, ánh mắt quét đến băng dán cá nhân cùng nước khử trùng đang được đặt ở trên bàn.
Do dự chốc lát, Tố Tâm đem hết tất cả cất vào trong túi xách, xuống lầu đi về hướng bãi đậu xe.
Đường đá trở thành bãi đỗ xe tạm thời, xe sang trọng rất nhiều, trong lúc nhất thời, Tố Tâm không phân biệt được cái nào chính là xe của Phó Kiến Văn.
Cách đó không xa đèn xe nhấp nháy hai lần, Tố Tâm quay đầu lại, nhìn thấy chiếc Maybach của Phó Kiến Văn đã khởi động.
Cô nắm túi xách trong tay, bước nhanh đi tới bên cạnh xe, kéo cửa xe, ngồi vào vị trí kế bên tài xế.
"Tiệc rượu hẳn là còn chưa kết thúc, anh đi như vậy có sao không! Đoàn Đoàn làm sao bây giờ!" Tố Tâm hỏi liên tiếp hai vấn đề.
Phó Kiến Văn quay sang nhìn Tố Tâm, sau đó lại nhìn về phía trước, một tay chuyển động tay lái, đem xe rời khỏi bãi đậu xe.
"Đoàn Đoàn đêm nay ngủ lại đó, tiệc rượu sẽ có người ứng phó, tôi đi sớm một lúc cũng không sao."
Ánh mắt nhìn đến bàn tay lớn đặt trên vô lăng của Phó Kiến Văn bị thương, đốt ngón tay thon dài, phía trên, vết thương còn chưa kịp xử lý, lúc này đã kết thành vảy.
Vết thương này là vì cô mới lưu lại, cho nên cô không cách nào yên tâm thoải mái ngoảnh mặt làm ngơ được.
"Anh xử lý vết thương một chút đã!" Tố Tâm nói xong, từ trong túi xách lấy ra miếng bông cùng nước khử trùng, cúi đầu tiếp tục tìm băng dán cá nhân ở trong túi xách, đồ vật trong túi xách ào ào rơi trên xe.
Tố Tâm ngẩng đầu, ngữ khí nhu hòa: "Dừng lại ở bên đường một chút, xử lý vết thương xong lại đi."
Phó Kiến Văn nghe vậy, đánh tay lái, đem xe sang bên đường dừng lại...
Cởi đai an toàn, bàn tay lớn của Phó Kiến Văn được Tố Tâm cầm lên, cô dùng miếng bông chấm nước khử trùng, thận trọng lau vết thương cho Phó Kiến Văn.
Miếng bông rất nhanh bị nhuộm thành màu đỏ.
Hai người ở khoảng cách rất gần, ánh mắt thâm trầm của Phó Kiến Văn chiếu đến gương mặt tinh xảo ưu mỹ của Tố Tâm, Tố Tâm cúi đầu, hai bên tóc dài khép tại sau tai, cái trán trơn bóng dồi dào, lông mi hơi cụp, trên người khí chất điềm đạm, khiến người ta không khỏi cảm thấy thoải mái.
Vết thương được rửa sạch sẽ, dán băng dán cá nhân lên, Tố Tâm ngẩng đầu, con ngươi đen nhánh bình tĩnh ngẩng lên nhìn Phó Kiến Văn ở phía đối diện.
Trong nháy mắt đó, không khí bên trong buồng xe phảng phất đều trở nên mỏng manh, hô hấp nhẹ nhàng.
Muốn ngồi trở về tay lái phụ, lại ngửi được mùi rượu nhàn nhạt trên âu phục của Phó Kiến Văn, Tố Tâm đoán chắc là vừa nãy lúc Phó Kiến Văn xuống lầu đã uống.
Xã giao, uống rượu không thể tránh được.
Nghĩ tới đây, Tố Tâm mở miệng: "Không bằng... Để tôi lái xe! Anh uống rượu lái xe không an toàn, chẳng may đi đường không may gặp cảnh sát giao thông cũng không tiện nói."
Phó Kiến Văn đang nhìn Tố Tâm, nhè nhẹ nhìn lên phía trước, gật đầu biểu thị đồng ý.
Cởi đai an toàn, Phó Kiến Văn đẩy cửa xuống xe, Tố Tâm cũng đi từ tay lái phụ xuống, đem túi xách của mình đặt ở ghế sau, ngồi vào ghế lái.
Kéo đai an toàn cột chắc, Phó Kiến Văn đã ngồi vào tay lái phụ.
Thấy Phó Kiến Văn không có thắt giây an toàn, cô nhắc nhở: "Bảo vệ an toàn..."
Suốt đường đi, Phó Kiến Văn ngồi ở ghế bên tài xế nhắm mắt nghỉ ngơi, Tố Tâm tự chủ trương lái xe về biệt thự của Phó Kiến Văn, cô đưa Phó Kiến Văn trở về sau đó sẽ tự bắt một chiếc xe để về nhà mình, đợi về đến nhà chắc khoảng mười giờ rưỡi, cũng không tính quá muộn.
Tố Tâm đem xe dừng ở cửa biệt thự nhà Phó Kiến Văn, Phó Kiến Văn mở mắt ra, tiếng nói mang theo một chút khàn khàn: "Đến rồi!"
Mọi nhớ hãy like và bỏ phiếu cho sữa trước khi đọc chương tiếp theo nhé