Cả Đời Chỉ Yêu Em

Chương 279: Ba Ba thật ngốc!



Tố Tâm giơ tay xoa xoa cái đầu nhỏ của Đoàn Đoàn, khích lệ nói: "Đoàn Đoàn vẽ thật đẹp!"

Đoàn Đoàn được khen cảm thấy rất ngại ngùng, cởi dép ra, kéo tay Tố Tâm: "Mẹ..."

"Hử!" tầm mắt Tố Tâm từ trên bức vẽ dời đi, nhìn về phía khuôn mặt nhỏ tròn vo của Đoàn Đoàn.

Ánh mắt của nhóc có phần chờ mong, còn có chút tiếc nuối, gập ghềnh trắc trở nói vài câu Tố Tâm mới nghe rõ, hoá ra trường học có dậy bọn nhóc hát một bài hát về mẹ, muốn tại ngày kỉ niệm thành lập trường tháng sau biểu diễn, Đoàn Đoàn học đặc biệt nghiêm túc, cũng đã học xong một đoạn, muốn hát hát cho Tố Tâm nghe.

Đoàn Đoàn đứa bé này ngay cả nói chuyện cũng rất ít, hiện tại nguyện ý vì Tố Tâm hát lên, Tố Tâm đương nhiên vui mừng.

Đoàn Đoàn ngồi xuống bên người Tố Tâm, thân thể mềm mại mang theo mùi sữa dán vào người cô, tiếng nói rõ ràng, âm thanh trong suốt sạch sẽ, mở miệng rất là tự nhiên.

Hát xong một đoạn, Đoàn Đoàn đỏ mặt, con ngươi to ngập nước nhìn qua Tố Tâm, chờ khích lệ...

Tố Tâm mặt mày tươi cười, đưa tay sờ sờ đầu Đoàn Đoàn, khích lệ: "Đoàn Đoàn của chúng ta giỏi quá! hát hay quá..."

Quả thực rất hay, rất êm tai, Tố Tâm khích lệ không phải dỗ dành...

Đoàn Đoàn rất thẹn thùng, nhóc nhỏ giọng hỏi: "Mẹ đi cùng!"

Tố Tâm mỉm cười, nhìn xem đáy mắt Đoàn Đoàn đầy mong đợi, rõ ràng Đoàn Đoàn đang hỏi cô có đến ngày kỷ niệm ngày thành lập trường cùng nhóc không, cô suy nghĩ nghiêm túc một chút, nói: "Được... Sẽ đi!"

Đoàn Đoàn rất cao hứng, mẹ của nhóc cũng muốn đi nhà trẻ! Nhóc muốn để cho bạn của nhóc biết... nhóc có người mẹ xinh đẹp nhất thế giới!

Thay đổi quần áo ở nhà xong, Phó Kiến Văn bước xuống lầu, cũng nghe được tiếng hát của Đoàn Đoàn, trong lòng đủ loại cảm giác.

Dì Lý đem cháo bưng lên bàn, từ phòng ăn đi ra, nói có thể ăn cơm rồi.

"Ba ba!"

Nhìn thấy Phó Kiến Văn từ trên lầu đi xuống, Đoàn Đoàn tâm tình rất vui vẻ, nhóc từ trên ghế sa lông leo xuống, đi dép vào, giơ bức tranh của mình vẽ lộc cộc lộ cộc chạy đến trước mặt Phó Kiến Văn, kiễng mũi chân lên thật cao dơ tới trước mặt anh.

"Ba ba..."

Bàn tay lớn của Phó Kiến Văn cầm qua bức vẽ liếc nhìn, mặt mày thâm thúy căng thẳng, một lát không hiểu được bức vẽ này vẽ cái gì, đem bức vẽ ở trước mắt dời đi... thấy dưới chân mình Đoàn Đoàn đang ngước cổ, khắp nơi đều là dáng vẻ mong đợi, trầm ngâm chốc lát nói: "... Nhà ở vẽ không sai, cây cũng còn có thể nhìn ra, còn ba quyển sách ở dưới cái cây kia là thứ gì!"

Đoàn Đoàn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, cái kia mới không phải quyển sách, cái kia rõ ràng là ba người một nhà hạnh phúc! Ba ba thật ngốc!

Dì Lý nhìn xem một nhà vui vẻ hoà thuận, dặn dò mọi người mau ăn cơm không nguội, sau đó thu dọn đồ đạc trở về ngôi nhà ở bên cạnh biệt thự nghỉ ngơi, chờ mọi người ăn xong sẽ tới dọn dẹp.

Dì Lý mới ra đến cửa, bên ngoài đã mưa to, quay trở lại lấy một cái ô, quấn chặt lấy áo khoác của mình, một đường nhỏ chạy về ngôi nhà sát vách biệt thự.

...

Trong phòng ăn, ba người vui vẻ ở dưới ánh đèn ấm áp, như một bức tranh sơn dầu đẹp đẽ.

Bên ngoài biệt thự dưới bóng cây bằng lăng, một người phụ nữ mặc váy màu đen đang đứng...

*Mọi người biết ai đang đứng không nào??? Hãy bỏ phiếu cho sữa để đọc chương tiếp theo nhaaa *