"Tuy nhiên thì cô có nói một câu rất đúng, đúng là tôi nhìn thấy cô rất không vừa mắt, mỗi lần nhìn thấy cô ở công ty lắc lư làm tôi mất niềm tin vào con gái, mất luôn cả sự thèm “ăn”..." Lục Tân Nam nói, bộ dáng mỉa mai, "Dáng dấp xấu như vậy, cô như thế nào không biết xấu hổ ở công ty làm ra cái bộ dáng đấy! Ai cho cô dũng khí!"
"Anh thả tôi ra!" Lục Khinh Lệ giãy giụa.
Lục Tân Nam đẩy Lục Khinh Lệ trở về trong ghế, hít một hơi thuốc lá, ở trên cao nhìn xuống nói: "Chỉ là đáng tiếc, cô và Lục Tương Tư dáng dấp giống nhau cũng vô dụng, đừng nói trong lòng Lão Phó hiện tại đã có người khác, coi như là trong lòng còn có Lục Tương Tư đi nữa... Cô cũng không có khả thay thế Lục Tương Tư đâu! Cô... Ngay cả hàng nhái cũng không được tính, phải là hàng fake thứ en nờ!"
Lục Khinh Lệ bị Lục Tân Nam đuổi ra khỏi tập đoàn Khải Đức, lúc này ở giữa mưa to, trong bụng đầy khuất nhục cùng phẫn hận xông lên đầu, không nơi nào phát tiết.
Nhìn xem bên trong kia một phòng ấm áp, cô ta càng lạnh đến thấu xương.
Lục Khinh Lệ cho rằng, Phó Kiến Văn chính là thích mình, lần kia ở trên xe, cô ta cởi hết quần áo... Phó Kiến Văn lại hút thuốc, lạnh nhạt khiến cô ta phải tự mặc quần áo vào, Lục Khinh Lệ luôn cho rằng... Chính là bởi vì lần đó bản thân mặc vào quần áo giống Lục Tương Tư cho nên Phó Kiến Văn mới ghét mình.
Cô ta vẫn luôn cho rằng, tính cách cùng năng lực của cô ta, có thể được bước chân vào nhà của Phó Kiến Văn, cô ta cũng cho rằng, người phụ nữ cuối cùng ở bên cạnh Phó Kiến Văn sẽ chính là cô ta.
Nhưng bây giờ, người phụ nữ khác đang ở bên trong, còn cô ta lại đang phải đứng ở bên ngoài.
Lục Khinh Lệ xoay người đi, giày cao gót bởi vì đứng quá lâu mà lún cả một mảng đất, nội tâm nghẹt thở, đau đớn, cô ta cắn lấy cánh môi, cắn mạnh đến nỗi cánh môi đã bật máu, nếm trải được mùi tanh nhưng cũng không buông ra.
Tâm tình rốt cuộc điên cuồng tan vỡ, cô ta giống như nổi điên nắm chặt điện thoại, giường như muốn bóp nát nó: "Dựa vào cái gì, tôi chờ nhiều năm như vậy đến cùng là vì cái gì!"
Lục Khinh Lệ gào thét trong màn mưa giống như bị điên, nhưng tiếng hét của cô ta đã bị tiếng mưa dập tắt.
...
Đoàn Đoàn ngồi ở trên ghế dành cho trẻ con, con mắt quan sát Tố Tâm, thập phần hưởng thụ cảm giác hạnh phúc.
Con mèo anh lông ngắn nhảy phắt một phát lên ghế, nghiêm trang ngồi ở một bên khác cạnh Tố Tâm, cuốn lấy đuôi, tựa như ngửi thấy được mùi vị của thịt cá, meoww meoww kêu hai tiếng, giơ chân trước lên bám chặt vào cạnh bàn ăn làm duyên, cũng tại lúc chạm tới ánh mắt sâu thẳm của Phó Kiến Văn, sợ đến nỗi nhảy xuống cả ghế ngồi để vọt ra ngoài.
Dì Lý làm món cá hấp đậu đỏ cùng lá ngải rất thơm, Đoàn Đoàn ngồi ở trên ghế nhỏ, hai tay vịn bàn, há miệng đợi Tố Tâm gỡ xương đút thịt cá cho ăn, thịt cá trắng trắng mịn mịn, được đút vào cái bụng to tròn của nhóc.
Tố Tâm đang định uống nước cam, thấy Đoàn Đoàn đột nhiên ngước mặt lên nhìn mình, rồi lại nhìn ly nước cam với ánh mắt thèm thuồng, Tố Tâm đem cốc nước cam đưa cho Đoàn Đoàn, nhóc ôm ly thủy tinh uống mấy ngụm lớn, rất có lương tâm để lại một chút cho Tố Tâm, nhóc nâng cao cánh tay đem ly thủy tinh trả lại cô.
"Em đã xem ngày kết hôn chưa!" Phó Kiến Văn thả cốc nước xuống, con ngươi đen nháy nhìn qua Tố Tâm.
"Còn chưa kịp xem..."
Nhắc tới kết hôn, đáy lòng Tố Tâm liền hiện ra cảm giác ngọt ngào.
Chỉ là, trước đó Lương Mộ Lan cùng Tố Cảnh Toàn còn có chút hiểu lầm với Phó Kiến Văn, khoảng thời gian này Tố gia bận rộn, Tố Tâm còn chưa kịp giải thích rõ.
"Không vội, một lúc nữa xem chương trình của em xong chúng ta từ từ chọn."
Dọn dẹp xong nhà bếp, Tố Tâm cầm túi xách đi phòng vệ sinh đổi băng vệ sinh, phát hiện băng vệ sinh trong túi xách đã dùng hết rồi...
Cô lúng túng từ trong phòng rửa tay đi ra, mắt thấy phía ngoài mưa như trút nước, do dự mãi, định dùng điện thoại gọi ship đồ.