Cả Đời Chỉ Yêu Em

Chương 296: Về nhà!



"Mẹ!" Đoàn Đoàn kéo góc quần Tố Tâm, đứng thẳng thân thể nhỏ bé lên, ngước cổ hỏi, "Về sau... Có thể... Có thể gọi mẹ!"

Đoàn Đoàn nói có phần gập ghềnh trắc trở, con mắt trong suốt rực rỡ.

Tố Tâm đột nhiên bị Đoàn Đoàn hỏi, trong lòng cảm thấy chua xót, cô cúi người xuống đưa tay ôm lấy Đoàn Đoàn, cười nói: "Cho dù mẹ cùng ba ba không làm đăng kí, con cũng có thể gọi."

Tay nhỏ của Đoàn Đoàn ôm phần gáy của Tố Tâm, lại hỏi: "Ở nhà trẻ, cũng... Cũng có thể sao!"

Tố Tâm gật đầu.

"Mẹ!" Đoàn Đoàn đột nhiên phấn khích mười phần, lớn tiếng gọi mẹ.

Viền mắt Tố Tâm có phần ẩm ướt, gật đầu đáp lại Đoàn Đoàn: "Ừ!"

"Mẹ!" Đoàn Đoàn lại hô to một tiếng.

"Mẹ ơi!"

Đoàn Đoàn hít sâu một hơi chuẩn bị gọi tiếng thứ ba, cổ họng lại nghẹn ngào, nhóc rất vui vẻ, vui vẻ muốn khóc...

Con mắt trong suốt sạch sẽ của Đoàn Đoàn ẩm ướt, hai tay ôm lấy phần gáy của Tố Tâm, đem đầu chôn ở bên cổ của cô, cọ xát, mềm mại.

Đoàn Đoàn khóc thút thít, hơi nóng phả ra cổ Tố Tâm, có chút ngứa, còn lại đều là ẩm ướt.

Phó Kiến Văn đưa lưng về phía mặt trời, cùng ôm Đoàn Đoàn và Tố Tâm, bốn mắt nhìn nhau, ánh tà dương cùng phản chiếu ra ánh mắt ôn nhu của Phó Kiến Văn, phải nói rằng ôn nhu chưa từng thấy, khiến Tố Tâm chết chìm trong đó.

Mới đầu là thầm mến, bây giờ đã trở thành công khai yêu thích khiến cho lòng người sung sướng.

Đáy lòng Tố Tâm lại cảm thấy có gì đó sai sai, cô đã không phải là thích công khai nữa... Mà là đã kết hôn rồi.

Cô là Phó phu nhân.

Về sau, cô có nhà...

Có con trai, có con trai!

Đáy mắt Tố Tâm vì hạnh phúc mà ẩm ướt, cô ôm chặt Đoàn Đoàn mềm mại, ngửi mùi sữa trên người Đoàn Đoàn, trong lòng cực kỳ an tâm.

Phó Kiến Văn hướng về phía Tố Tâm tới gần một bước, đưa tay từ trong lồng ngực tiếp nhận Đoàn Đoàn, một tay ôm, một tay quàng qua vai cô, lén lút hôn trộm cô một cái...

Đoàn Đoàn từ trong lồng ngực Phó Kiến Văn giãy giụa, tay nhỏ ôm lấy đầu Tố Tâm, cũng hướng về trên mặt cô gặm một cái, làm rối tóc của cô.

Gặm xong, Đoàn Đoàn banh khuôn mặt nhỏ nhắn: "Ba ba xấu xa!"

Làm sao chỉ có thể một mình lén lút hôn mẹ, nhóc cũng phải hôn mẹ!

"..."

Tố Tâm sửa sang lại tóc của mình, vừa hạnh phúc vừa bất đắc dĩ.

"Về nhà!" Phó Kiến Văn thấy Tố Tâm đã sửa sang xong mái tóc, mở miệng, đưa tay nắm lấy ngón tay dài nhỏ của cô.

Tố Tâm gật đầu: "Được... Về nhà!"

Đoàn Đoàn duỗi hai tay nhao nhao đòi để mẹ ôm, Phó Kiến Văn chuyển Đoàn Đoàn qua ôm một tay, áng chừng cân nặng của nhóc, tiếng nói từ từ: "Đoàn Đoàn, quá nặng rồi, mẹ ôm con sẽ rất mệt, muốn mẹ ôm, con phải giảm béo..."

Phó Kiến Văn không có nói đùa, Đoàn Đoàn chính là rất mập.

Đoàn Đoàn có phần oan ức, ánh mắt ẩm ướt nhìn về phía Tố Tâm.

Phó Kiến Văn biết Tố Tâm sẽ mềm lòng, liền ôn nhu nói: "Em đến mở cốp sau ra đi..."

Nhịp tim Tố Tâm đập đột nhiên tăng nhanh.

Cô đã nghe Đoàn Đoàn nói rồi, trong cốp sau... Chính là hoa hồng.

Vừa mới bắt đầu, cô còn tưởng rằng trước khi đăng kí Phó Kiến Văn sẽ tặng cho mình, không nghĩ tới là sau khi đăng kí!

Đây là lần thứ nhất Tố Tâm được Phó Kiến Văn tặng hoa, trong lòng khó tránh khỏi sung sướng...

Được Phó Kiến Văn dắt theo đi tới bên cạnh xe, Tố Tâm nhìn về phía cốp, dù cho biết bên trong là hoa, nhưng lỗ tai Tố Tâm vẫn là không nhịn được đỏ lên, cô nhìn về hướng Phó Kiến Văn.

Phó Kiến Văn đem Đoàn Đoàn bỏ vào trong xe, đóng cửa xe lại, ra hiệu Tố Tâm mở ra.

Tố Tâm kìm lòng, tự dặn mình, đã là vợ chồng... lúc nữa nhìn thấy hoa tươi, nhất định không được xấu hổ.

*Sữa cảm ơn mọi người đã bỏ phiếu cho sữa nha, cảm ơn mọi người đã ủng hộ sữa. Cưới xong rồi nhà mình có ai hóng thịt không nào *