Sau đó, Sở Tầm được Phó Kiến Văn cùng tiểu đội cứu ra, nhưng chân đã bị trúng đạn!
Bởi vì thân phận của Sở Tầm có chút đặc thù, cho nên được hưởng vinh dự quốc tế, cho nên Sở Tầm được ngồi cùng máy bay trực thăng với Phó Kiến Văn, được đưa tới cùng một bệnh viện...
Cũng chính là lúc ấy, Sở Tầm mới biết, Phó Kiến Văn... chính là đại luật sư tài ba và đã từng chỉ huy bộ đội đặc chủng!
Sở Tầm không có dám nói cho Phó Kiến Văn rằng Lục Tương Tư đã chết, bởi vì nó có quan hệ tới cô ta!
Chính là cái nhìn lơ đãng kia của Sở Tầm đã hại chết Lục Tương Tư...
Cho nên, Sở Tầm muốn đem hết sức lực của mình, tất cả bồi thường cho Đoàn Đoàn!
Thay thế Lục Tương Tư, chăm sóc Đoàn Đoàn!
Tuy rằng Đoàn Đoàn không quá thích nói chuyện, cũng rất ít khi thân cận người khác, nhưng Sở Tầm tin tưởng, chỉ cần mình nỗ lực, một ngày nào đó Đoàn Đoàn sẽ mở rộng lòng với mình!
Nhưng, Sở Tầm lại phát hiện ra, trên facebook của Phó Thiên Tứ xuất hiện hình ảnh của Tố Tâm cùng Đoàn Đoàn!
Đó là ở biệt thự của Phó Kiến Văn, Sở Tầm biết!
Bởi vì, Sở Tầm vì muốn ở gần Phó Kiến Văn, cho nên đã mua nhà ở cạnh biệt thự của anh, nhà của cô chính là ở đối diện nhà của Phó Kiến Văn, rất gần. Cho nên Sở Tầm có thể nhìn thấy những hoạt động trong nhà!
Bao gồm hôm đó ở phòng ăn, dưới ánh đèn màu sắc ấm áp... Bóng lưng của Tố Tâm cùng Đoàn Đoàn rất gần gũi, thân thiết!
Sở Tầm sợ sệt, sợ sệt Đoàn Đoàn cứ như vậy mà thích Tố Tâm.
Sở Tầm cũng sợ sệt Tố Tâm là vì tiếp cận Phó Kiến Văn nên mới tiếp cận Đoàn Đoàn, đợi đến khi nắm được Phó Kiến Văn rồi sau đó sẽ ném Đoàn Đoàn sang một bên...
Sở Tầm lại rút ra một điếu thuốc, phát hiện cái bật lửa mới vừa được đặt ở trên bàn làm việc, Sở Tầm hơi hướng về bàn làm việc nhỏm dậy một chút.
"Còn có Đoàn Đoàn, đứa trẻ mất mẹ kia đã đủ đáng thương rồi, tôi không hy vọng Đoàn Đoàn sẽ trở thành công cụ lợi dụng của bất cứ kẻ nào!" Sở Tầm đi tới trước bàn làm việc, cầm lấy cái bật lửa, bật lên.
Đem cái bật lửa thả xuống, Sở Tầm dựa vào bàn làm việc, phảng phất có nhiều sức lực hơn, cô ta thở dài một hơi thuốc, cảm thấy phía trước Tố Tâm không nói gì, mới mở miệng: "Khả năng lời kế tiếp của tôi có phần không được lịch sự, nhưng tôi muốn biết cô muốn thứ gì từ Phó Kiến Văn! Nếu như là sự nghiệp thăng quan tiến chức, tôi có thể giúp cô!"
Tố Tâm cười cười, đứng lên, xoay người nhìn về phía Sở Tầm đang dựa vào bàn làm việc: "Sự nghiệp rất quan trọng nhưng tôi không có dã tâm lớn như vậy."
Sở Tầm gạt gạt tàn thuốc, lại nói: "Bất kể chuyện gì tôi cũng có thể thỏa mãn cô! cô cần gì cứ mở miệng, chỉ cần là tôi làm được, tôi nhất định sẽ làm!"
"Giám đốc, tôi không biết phải nói như thế nào, thế nhưng... cuộc sống hiện tại của tôi, tôi cảm thấy rất hài lòng, không có gì cần giúp đỡ!" Tố Tâm để chai nước trái cây lên bàn, cười yếu ớt điềm đạm, "Cảm ơn ý tốt của cô!"
Cách sương trắng, con mắt của Sở Tầm nheo lại...
"Bốn năm trước, trùng hợp tôi cũng được Phó Kiến Văn cứu, cho nên tôi có thể hiểu được lời cô nói, phải đối mặt cùng tử thần có bao nhiêu tuyệt vọng. Sau đó Phó Kiến Văn xuất hiện giống như là nhánh cỏ cứu mạng, khiến người ta muốn liều mạng nắm lấy! Tôi hiểu..."
Tố Tâm hời hợt nói.
Mắt Sở Tầm nhảy một cái, cô ta dùng ánh mắt của mình để tìm tòi nghiên cứu ánh mắt của Tố Tâm.
Con mắt của Tố Tâm trong trẻo sạch sẽ, không hề giống như đang nói dối, Sở Tầm chau mày, vẫn không thể tin tưởng được lời nói của Tố Tâm.
Ở trong lòng Sở Tầm, cô ta và Phó Kiến Văn chính là duy nhất, chính là Phó Kiến Văn chỉ cứu một mình cô ta...
Sở Tầm không biết Tố Tâm có phải là một người có tâm cơ hay không, ngay cả cô ta nhìn đều không thấu.
Đầu ngón tay của Sở Tầm bị thuốc lá thiêu đốt, sương trắng lượn lờ...
Sở Tầm một bụng lời khuyên Tố Tâm nhưng lúc này dù thế nào cũng không thể nói ra khỏi miệng rồi.