Phó Kiến Văn gác lại đôi đũa, đứng dậy ra khỏi phòng ăn, mở cửa, chỉ thấy một người ăn mặc đồng phục giao hàng đang giơ hai tay cầm đồ: "Chào anh, tôi tới giao hàng anh đã đặt..."
Tiếng nói thong dong lãnh đạm của Phó Kiến Văn vang lên: "Chúng tôi không có kêu giao hàng, có phải đưa nhầm địa chỉ rồi không! Gọi điện thoại xác nhận lại một chút..."
Phó Kiến Văn đang muốn đóng cửa, Phó Thiên Tứ vọt tới, vội vàng nói: "Của em! giao hàng của em!"
Phó Thiên Tứ lướt qua Phó Kiến Văn, tiếp nhận giao hàng, mang theo một đống hộp chạy tới nhà bếp, nhân viên giao hàng lễ phép mở miệng: "Chúc anh dùng cơm vui vẻ, phiền anh đánh giá năm sao để khen ngợi!"
Phó Kiến Văn hơi nhíu mày, gật đầu.
Nhân viên giao hàng không cách nào lơ là khí chất trên người của Phó Kiến Văn, vốn là muốn hỏi xem trong nhà có rác không cậu ta sẽ giúp mang đi vứt, nhưng cuối cùng lại chỉ cười cười lúng túng, vừa xoay người đã chạy thật nhanh đi ra ngoài.
"Mới vừa rồi vốn là định mời hai người ăn Pizza, sau đó quên huỷ đơn đặt hàng rồi."
Phó Thiên Tứ đem mấy hộp thức ăn đặt ở trên bàn ăn, không dám nhắc tới mì Ý, vì mì Ý chỉ có một phần, rõ ràng chỉ có một mình cậu ta.
May mà vừa nãy vì giận hờn mà Phó Thiên Tứ cố ý đặt nhiều đồ ăn, nhìn lên đúng là như muốn mời người khác ăn.
"Buổi tối tôi không thể ăn nhiều." Tố Tâm liếc nhìn bàn tay của Phó Thiên Tứ xoa một tầng thuốc mỡ dày đặc, "Trên tay cùng vết thương trên người cậu, vẫn là ăn ít cay đi thì hơn!"
Lục Tân Nam thấy Bạch Hiểu Niên đã ngủ say, rồi mới đi ra khỏi trong phòng bệnh.
Anh ta bấm số gọi điện thoại Đường Tranh điện thoại: "Ở nơi nào!"
Biết được đáp án, Lục Tân Nam cúp điện thoại, trong ánh mắt của anh ta chứ hàn ý khiến lòng người sợ hãi.
Nửa giờ sau, ở bên trong khu biệt thự lưng chừng núi Lương Sơn.
Một đôi nam nữ đã bị đánh không thành hình người nhìn thấy toàn bộ trong tầng hầm đều phủ kín túi ny non trong suốt, trong nháy mắt liền rõ ràng chuyện gì sắp xảy ra, đầu óc cảm thấy trống rỗng, khóc lóc xin buông tha.
Bày túi ny lon ra là muốn giết người không muốn lưu lại vết máu!
Trước đây bọn họ không phải là không có từng làm qua chuyện như vậy!
Mặc dù tiếng khóc cầu xin tha thứ của bọn họ đặc biệt thê thảm đáng thương, nhưng mọi người trông coi xung quanh đều là một mặt lạnh lùng không có một chút biểu cảm nào.
Hai người bị quấn lấy nhau, mơ hồ nhìn thấy có người ở bên ngoài, nhưng lại không thể hướng về người kia cầu xin tha thứ.
Đường Tranh cùng Lục Tân Nam không có tiến vào căn phòng kia, mà chỉ đứng ở bên ngoài nhìn vào.
Đường Tranh gạt gạt tàn thuốc cau mày mở miệng: "Chuyện này cậu không cần chạm vào, Lão Phó nói không được lưu lại hậu hoạn, hai người bọn họ nhất định là sống không được rồi, cậu cần gì làm điều thừa!"