Sau mười lăm phút, chuông cửa nhà Tố Tâm vang lên.
Mở cửa, trợ lý tiểu Lục mang theo đồ ăn đứng ở bên ngoài, đối với Tố Tâm cười lễ phép cung kính: "Tố tiểu thư, đồ ăn khuya của cô."
Thấy tiểu Lục ăn mặc một thân đồ thể thao, Tố Tâm có thể đoán được tiểu Lục đang đi chơi bị Phó Kiến Văn gọi đến.
Nghĩ tới đây, Tố Tâm đưa tay đem túi ny lon nhận lấy, trong lòng cảm thấy ngại, nụ cười lúng túng: "Thật không tiện, còn làm phiền cậu đi một chuyến."
"Không sao, Tố tiểu thư từ từ dùng, tôi đi trước..." Tiểu Lục đối gật đầu chào Tố Tâm, sau đó xoay người hướng về cửa thang máy đi đến.
Đóng cửa lại, trong lòng Tố Tâm bất an.
Làm đăng kí kết hôn, Phó Kiến Văn không nhắc lại nữa, Tố Tâm đoán không ra trong lòng Phó Kiến Văn nghĩ gì.
Nếu như nói, Phó Kiến Văn đã không có ý định cùng mình kết hôn, nửa đêm như vậy còn chạy đến đây lại còn hôn mình, lại bảo trợ lý đưa cho mình đồ ăn khuya, là có ý gì!
Nói kết hôn, rồi lại nói đưa trả mình sổ hộ khẩu. Tố Tâm cảm thấy thật khó hiểu.
Cô nghĩ đến cuộc điện thoại của Lương Mộ Lan nói muốn ăn cơm chung, tim bất giác đập nhanh hơn, nắm túi ny lon trong tay thật chặt, làm thế nào để nói với Phó Kiến Văn! Lại cũng không biết nói như thế nào với Lương Mộ Lan rằng bọn cô chưa có đăng kí kết hôn!
...
Trợ lý tiểu Lục từ nhà Tố Tâm đi ra thấy Phó Kiến Văn vẫn đang ngồi ở trong xe.
Bàn tay lớn đang nâng điện thoại di động, trò chuyện, mang theo điếu thuốc lá ở trên đầu ngón tay, cặp mắt đen sâu thẳm nhìn chằm chằm tàn thuốc lá màu đỏ, màu mắt thâm trầm...
Kính xe chưa có đóng, đèn ở dưới lầu tia sáng lờ mờ phác hoạ gương mặt góc cạnh đẹp như điêu khắc của Phó Kiến Văn.
Hai cô gái nhỏ nửa đêm đi làm về đi ngang qua chiếc xe sang trọng của anh, thấy kính xe chưa hạ, hai cô không khỏi liếc nhìn về phía trong xe.
Bên trong xe... là một người đàn ông vô cùng đẹp trai, gương mặt cùng khí chất trầm ổn, khiến hai cô gái nhỏ mặt đỏ tim đập.
Hai người bước chân chậm lại hết mức có thể, thấy người đàn ông đem điếu thuốc lá đưa đến bên mép, nói với đầu bên kia điện thoại gì đó, sương trắng từ khóe môi tràn ra, chắc hẳn là một người đàn ông vô cùng thành công.
Hai cô gái nhỏ giọng bàn tán suy đoán chắc hẳn Phó Kiến Văn đến vì một cô gái nào đó trong chung cư, khí chất chứng tỏ là một người đàn ông thành công, đàn ông như vậy chắc hẳn phụ nữ đều yêu thích, càng đừng nói đến Phó Kiến Văn cả tài năng cùng ngũ quan đều xuất chúng như vậy.
Đầu bên kia điện thoại, Lục Tân Nam ra khỏi tiệc rượu, tìm một một chỗ yên tĩnh, đốt điếu thuốc mới tiếp tục nói với Phó Kiến Văn: "Sợ là lão già Phó gia bên kia đã phát hiện ra điểm không đúng, mình mới vừa ở tiệc rượu của La phó tổng bên Hoàn Vũ, anh ta nói, lão già đó xế chiều hôm nay phái thư ký Tống đi qua mời chủ tịch Hoàn Vũ ăn cơm."
Phó Kiến Văn nhìn thấy thư kí tiểu Lục từ sảnh đi ra, anh gảy gảy tàn thuốc không chút biến sắc: "Cậu cảm thấy chuyện này có điều gì lạ sao?"
"Đúng..." Lục Tân Nam trầm trọng nói."Lão già đó mắt luôn cao hơn đầu, lần này lại để thư kí Tống bên cạnh mình đến mời chủ tịch Hoàn Vũ ăn cơm. Nếu chỉ là chuyện nhỏ thì thư kí Tống chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là xong vậy mà vẫn cứ là tự mình đi đến mời người, nói trong này không có ẩn tình gì mình không tin."
"Thật sự không có việc gì thì sẽ không tốn công như vậy." Phó Kiến Văn lời nói không nóng không lạnh.
"Lão Phó, cậu cân nhắc một chút, lão già lần này nhất định là muốn lo cho người con hoang này..."
Lục Tân Nam trong miệng một câu lão già hai câu lão già, lão già này chính là ông ngoại của Phó Kiến Văn...tên Phó Thanh Tuyền, chủ tịch tập đoàn Khải Đức.
Năm đó mẹ của Phó Kiến Văn quá cố chấp muốn gả cho Khương Trình Viễn, trong nhà liền náo loạn, kết hôn xong, sự nghiệp của Khương Trình Viễn
không nhận được sự giúp đỡ của Phó gia nên rất không thuận lợi, dẫn đến hai người cảm tình từ từ sụp đổ.