Lục Tân Nam một mặt thất kinh, cha của anh ta cũng đừng dũng mãnh mắng cha của Bạch Hiểu Niên như thế chứ, nếu như xích mích thì anh ta phải làm sao bây giờ!
"Cha..." Lục Tân Nam cau mày lôi kéo cha mình, "Cha nói Bạch thúc như vậy hơi quá lời rồi!"
"Tân Nam! Con không biết đâu! Lần trước đứa bé Tố Tâm kia tới thăm chú Bạch, chính là chú Bạch giựt giây cho cha đem đứa bé Tố Tâm kia lừa gạt về nhà con làm con dâu, cha cũng đã động tâm tư này! hiện tại đầy đầu cha đều là hình ảnh đứa bé Tố Tâm kia gọi cha là cha, kết quả bây giờ người ta nói Tố Tâm đã sớm kết hôn! Con trai cũng đã biết chạy rồi! Cái này nhất định là lão Bạch cố ý!"
Lục Tân Nam một mặt giật mình, anh ta... Cùng Tố Tâm! Hay đây là ý tứ của cha vợ!
"Tôi đã nói rồi tôi không biết đứa bé Tố Tâm kia đã kết hôn! Nếu tôi thật sự biết, cho dù muốn chêu đùa ông, cũng không đến nỗi lôi Tân Nam vào đùa cợt!" Cha của Bạch Hiểu Niên tay vỗ một cái, một mặt bất đắc dĩ dáng vẻ.
Lục Tân Nam đã trầm mặc, xem ra tương lai ở nơi cha vợ này, anh ta còn có một đoạn đường rất dài phải đi rồi.
...
Trên xe, Phương Ngôn nói với Tố Tâm thông tin về quyết định của đài truyền hình Thành phố A, đem chuyện Tố Tâm không tiếp tục được dẫn "chủ nhật hẹn ước" nói ra.
Cánh môi Tố Tâm khẽ nhếch, cô nhìn về phía Phương Ngôn.
"Mặc dù bây giờ văn kiện chính thức còn chưa có xuống, nhưng đài truyền hình đã đang tiến hành chọn người dẫn chương trình mới rồi! Nghe nói là giám đốc Sở tự mình ra lệnh, giám chế Hạ bảo tôi nói với cô nói một tiếng..." Phương Ngôn nói.
Tiết mục "Chủ nhật hẹn ước" này, bởi vì là một tiết mục theo Tố Tâm từ khi nó mới bắt đầu, cho nên tình cảm của Tố Tâm đối với tiết mục không như bình thường.
Tố Tâm nhếch nhếch môi, buông thõng tầm mắt nhìn chân của mình, rất lâu Tố Tâm mới ngẩng mặt lên, ánh mắt như bức thanh thuỷ mặc nói một câu: "Tôi biết rồi."
Muốn nói trong lòng cô không khó chịu, rõ ràng là không thể nào.
Trong lúc hít thở, Tố Tâm chỉ cảm thấy ngực của mình bị đè nén, phảng phất không khí bên trong xe đều không đủ dùng.