Tố Tâm mới vừa nhấc chân đi xuống bậc thang vài bước, bàn tay mảnh khảnh bị người khác dùng lực kéo một cái, cả người lảo đảo về phía sau hai bước, va vào một bức tường kiên cố, trong hơi thở chính là mùi thuốc lá nhàn nhạt.
Một chiếc xe con vội vã lao qua làm nước bắn tung toé, ống quần của Tố Tâm ướt thêm một nửa, đầu gối chân phải một mảng lạnh lẽo.
Tố Tâm ngẩng đầu, Phó Kiến Văn một tay lôi kéo cánh tay của cô, một tay cầm một chiếc ô lớn màu, khuôn mặt góc cạnh cùng ngũ quan tinh tế xuất hiện trước mắt cô, mặt anh cau lại, hai con mắt thâm thuý nhìn xem Tố Tâm.
Ống quần tây thẳng tắp của Phó Kiến Văn cũng ướt một nửa, áo khoác âu phục của anh đang mở, khí thế trầm ổn mà bức người.
Nhìn thấy Tố Tâm đang ngây người kinh ngạc, Phó Kiến Văn mi tâm nhíu chặt, anh thả lỏng cánh tay Tố Tâm ra, mở miệng: "Em làm sao thất thần như vậy, không muốn sống nữa sao!"
Phó Kiến Văn trầm trầm nói, lời nói mang theo vài phần tức giận như là đang dậy bảo cấp dưới, vô cùng uy thế.
"Tại sao anh vẫn ở đây?" Tố Tâm bất giác hỏi theo bản năng.
"Ở bệnh viện gặp phải người bạn, nên dừng lại nói chuyện vài câu..."
Đối với lời giải thích này của Phó Kiến Văn, Tố Tâm không tin.
Không phải là cô tự ảo tưởng, chỉ là Phó Kiến Văn xuất hiện quá mức trùng hợp, trùng hợp khiến cho Tố Tâm không tự chủ cho rằng Phó Kiến Văn chính là ở chỗ này chờ mình.
Nhận ra được đáy mắt Tố Tâm viết hai chữ không tin, Phó Kiến Văn vừa muốn mở miệng, liền nghe có người gọi.
"Lão Phó!"
Nghe tiếng, Phó Kiến Văn nâng cao ô lên, nhìn về hướng sảnh bệnh viện.
Chỉ thấy một người đàn ông mặc áo khoác bác sĩ màu trắng, hướng về phía Phó Kiến Văn chạy tới, trong tay mang theo một túi ny lon có chứa một ít thuốc.
"Thừa dịp mình đi lấy thuốc cho cậu, cậu lại chạy đi tán gái, không giống tác phong của cậu lắm!"
Trước ngực bác sĩ đề biển tên Bạch Cẩn Du khoa thần kinh, tiếng nói vừa dứt, đã đứng ở trước mặt Phó Kiến Văn cùng Tố Tâm.
Nhìn thấy dưới ô của Phó Kiến Văn chính là Tố Tâm, Bạch Cẩn Du cười: "Tôi nói đây, hoá ra là Tố Tâm, không trách Lão Phó không đợi tôi lấy thuốc trở về đã chạy đi ra ngoài."
Tố Tâm chính là người dẫn chương trình tin tức buổi sáng, Bạch Cẩn Du nhận ra Tố Tâm cũng không có gì kỳ quái.
"Xin chào, tôi là bạn của Phó Kiến Văn, tên Bạch Cẩn Du, là bác sĩ của bệnh viện này."
Bạch Cẩn Du tự giới thiệu mình, khiến cho Tố Tâm hơi lúng túng, cô ngước mắt lơ đãng nhìn thấy khóe môi Phó Kiến Văn cười có chút hàm ý.
Ý cười rất nhẹ, nhưng cô không cách nào khiến mình không chú ý.
Vậy mà vừa nãy, cô còn tự cho mình là đúng cho rằng Phó Kiến Văn chính là ở chỗ này chờ mình, bên tai đỏ lên một mảng, Tố Tâm cố gắng bày ra bộ dáng nghiêm chỉnh, không muốn để cho người khác thấy điều khác thường của mình.
"Xin chào!" Âm thanh dễ nghe vô cùng lễ phép của Tố Tâm.
Cùng Tố Tâm chào hỏi xong, Bạch Cẩn Du đem thuốc đưa cho Phó Kiến Văn, căn dặn: "Thuốc này không nên uống nhiều, dùng thuốc để ngủ không phải biện pháp, cậu nên chú ý giữ gìn sức khoẻ hơn..."
"Biết rồi!" Phó Kiến Văn gật đầu, tiếp nhận túi thuốc.
Bạch Cẩn Du giơ tay liếc nhìn đồng hồ nói: "Vậy mình đi trước, một lúc nữa còn có một ca giải phẫu."
Nói xong, Bạch Cẩn Du cười yếu ớt gật đầu với Tố Tâm, Tố Tâm cũng cười lại với anh ta.