"Lúc trước ở Iraq em nhắm mắt điên cuồng bóp cò súng vào anh không phải rất dũng cảm! Hử!"
Giọng nói từ tính của Phó Kiến Văn vang lên bên tai Tố Tâm, mang đến cảm giác ma mỵ mười phần, khiến cho lông tai của Tố Tâm ngứa đỏ lên một mảnh.
"Lúc ấy là chuyện sinh tử, có thể so với hiện tại sao!"
Nghe ra trong lời nói của Tố Tâm tựa hồ có chút tức giận, Phó Kiến Văn cười khẽ, giúp Tố Tâm mang theo tai nghe cùng kính phòng hộ, khom lưng, gò má dán chặt vào tai nghe trên tai Tố Tâm, anh mang theo ngón trỏ của Tố Tâm đặt ở trên cò súng...
Tố Tâm có chút khẩn trương, nhìn chằm chằm về phía trước không chớp mắt.
Phó Kiến Văn mang theo tay của Tố Tâm bóp cò súng.
"Ầm —— "
Nhịp tim của Tố Tâm đập đặc biệt nhanh, đây là lần đầu tiên cô nổ súng kể từ lúc sinh ra, mặc dù là ở tình huống Phó Kiến Văn lấy tay cô ấn, nhưng tốt xấu gì cũng là lần đầu tiên!
Nhìn khẩu súng ngắn này cũng không lớn, cũng không phải một mình Tố Tâm nắm, nhưng cổ tay cô lại bị chấn động đến mức hơi tê tê.
Trên màn ảnh hiện một dòng chữ số 9,9 vòng bằng chữ Ả rập!
Tố Tâm có phần kích động, quay đầu nhìn về phía Phó Kiến Văn, không nói nhiều nhưng cũng cho thấy cô hưng phấn tới mức nào.
Nhìn xem dáng vẻ cao hứng của Tố Tâm, đáy mắt Phó Kiến Văn có ý cười không giấu được, một lần bắn súng cũng khiến cô vui vẻ như vậy sao!
Phó Kiến Văn mang theo Tố Tâm bắn xong bảy viên bên trong băng đạn, Tố Tâm lấy tai nghe xuống, đặc biệt hài lòng nhìn Phó Kiến Văn: "Đều là 9,9 vòng!"
"Nếu như em thích, đợi sau khi về nước anh có thể thường xuyên dẫn em đến sân bắn chơi." Phó Kiến Văn giơ tay đem tóc rối của Tố Tâm vén ra sau tai, "Anh dạy em cách dùng súng."
Tố Tâm gật đầu, nụ cười trong sáng: "Được!"
Đến bây giờ Tố Tâm vẫn còn nhớ lần đầu tiên gặp Phó Kiến Văn...
Lúc ấy, may mà Tố Tâm không hiểu súng, bằng không một trận bóp cò súng điên cuồng như vậy nhất định sẽ làm Phó Kiến Văn bị thương!
Tố Tâm nhìn qua Phó Kiến Văn, kính bảo vệ mắt còn chưa kịp lấy xuống cả người đã được Phó Kiến Văn ôm vào trong lồng ngực.
Phó Kiến Văn quàng lấy bả vai của Tố Tâm, nhẹ nhàng nắn bóp, cúi đầu hôn xuống đỉnh đầu của cô.
Phó Kiến Văn cho rằng Tố Tâm cao hứng vì về sau có thể đi sân bắn.
Nhưng... Tố Tâm lại cao hứng vì trước đây thật là may mắn.
May mắn vì trước kia mình đã không biết nổ súng, bằng không chỉ là nghĩ bản thân cô mở súng bắn Phó Kiến Văn thì trái tim đã quặn đau rồi.
Phó Kiến Văn hôn lên đỉnh đầu, như là một cái hôn âu yếm một cô bé vắt mũi chưa sạch, lại thấp giọng hỏi: "Muốn xem phim không!"
Tố Tâm ngửa đầu nhìn về phía Phó Kiến Văn: "Ra ngoài xem sao! Em không quá giỏi ngôn ngữ Ả Rập."
Tố Tâm vẫn chưa quên Dubai sử dụng ngôn ngữ Ả Rập, vừa nghe nói sẽ được cùng Phó Kiến Văn đi xem phim, Tố Tâm không khỏi sốt sắng lên.