Sở Kiêu Dương ôm gối, thấy Sở Tầm đi tới đi lui gọi điện thoại cũng không tới an ủi dỗ dành mình, nước mắt cô ta rơi càng nhiều hơn.
Sở Kiêu Dương không nghĩ ra, trước đây mặc kệ cô ta đi tới chỗ nào đều là được người người sủng ái, tại sao Tố Tâm vừa xuất hiện, anh Kiến Văn liền đối xử với cô ta như vậy! rõ ràng cô ta đã ngồi ở bên người anh trai Kiến Văn, anh Kiến Văn còn muốn muốn đổi chỗ với người phụ nữ xấu xí ngồi trên xe lăn kia, để cho cô ta phải lúng túng!
Cô ta rõ ràng xinh đẹp như vậy, người khác đều ước được ngồi cùng cô ta!
Hơn nữa cô ta cũng không nói sai, cho dù là đi đâu ăn cơm, đều là dì Hà ngồi cùng ba ba ngồi, đều là dì Hà gắp thức ăn cho ba ba, còn cô ta và mẹ ngồi cùng một chỗ!
Vậy tại sao cô ta không thể cùng anh trai Kiến Văn ngồi cùng một chỗ!
Cô ta cũng đều không thèm chú ý vợ của anh trai Kiến Văn là Tố Tâm, vậy thì Tố Tâm đến cùng ngang tàng với cô ta cái gì chứ...
Ý nghĩ của một đứa trẻ đúng là ngây thơ bó tay rồi.
Sở Tầm chính lúc tâm phiền ý loạn nghiêng đầu, thấy Sở Kiêu Dương cúi đầu chính lúc dùng khăn giấy lau nước mũi cùng nước mắt, nhìn xem em họ khờ khạo trắng ngọt, Sở Tầm đau đầu, sớm biết thế đã không nghe theo mẹ của cô ta đem Sở Kiêu Dương mang đến!
Lần này Sở Tầm tới Venice là vì Sở gia, cũng không phải tới chơi!
"Kiêu Dương..."
Sở Tầm mới vừa gọi Sở Kiêu Dương một tiếng, Sở Kiêu Dương liền giơ lên khăn giấy trong tay lấy ra giấy khóc lóc oán giận cùng Sở Tầm: "Chị... Cái giấy này một chút cũng không mềm mại! da thịt của em mềm mại như vậy, lau giấy này khiến da thịt em đau nhức! người phụ tá này của chị đến cùng là mua khăn giấy gì vậy! Là loại tốt nhất sao! Hay là ngay cả phụ tá của chị đều lừa gạt bắt nạt em!"