Bạch Hiểu Niên sở dĩ không hề e dè Vưu Nại Nại ở nơi này, là vì đã nghe Lục Tân Nam nói, Vưu Nại Nại chính là cô gái mà Đường Tranh yêu thích, hai người bọn họ còn có một đứa trẻ bằng tuổi Tiểu Đường Quả!
Dĩ nhiên cũng đều là phụ nữ thành niên, lại là người một nhà, bên trong cũng chỉ còn Bạch Hiểu Niên cô là người có ít kinh nghiệm thực chiến nhất.
Rồi lại nói, Bạch Hiểu Niên tới sớm, cùng Vưu Nại Nại tán gẫu lâu như vậy, Bạch Hiểu Niên hai ba lần liền đào ra chuyện làm sao Vưu Nại Nại lại có đứa trẻ cùng Đường Tranh.
Nếu mọi người đều đã nói chuyện đến cái đề tài này, cũng đã chọc thủng thì Bạch Hiểu Niên càng sẽ không kiêng kỵ cái gì.
"Phó tổng nhà cậu ra mệnh lệnh, chờ sau khi cậu tỉnh lại để Nại Nại dẫn cậu đi ăn đồ ăn! Mình cũng đói bụng rồi... Cậu nhanh đi thay quần áo chúng ta cùng đi ra ngoài ăn!"
Vưu Nại Nại đi tới phía cửa, theo mắt mèo nhìn ra bên ngoài, là cô gái tên Sở Kiêu Dương ngày hôm qua tới tìm.
Nói thật, Vưu Nại Nại đối với cô gái Sở Kiêu Dương này cũng không có ấn tượng gì tốt, cảm thấy cô ta chính một đứa nhỏ bị chiều chuộng thành hư, cho rằng khắp thiên hạ đều phải sủng ái cô ta.
Vưu Nại Nại quay đầu nhìn về phía Tố Tâm: "Phó phu nhân, là cô gái ngày hôm qua, tên Sở Kiêu Dương."
Thấy Tố Tâm hơi nhăn mày, Bạch Hiểu Niên không có ý định làm gà chọi ( ý chỉ chiến đấu), dứt khoát giục Tố Tâm đi thay quần áo, nghĩ con bé Sở Kiêu Dương kia gọi không có người mở cửa sẽ đi...
Kết quả, Tố Tâm thay quần áo xong, tất cả đi ra rồi, Sở Kiêu Dương vẫn còn đứng ở cửa vào, vẫn không thôi nhấn chuông cửa.
Sắc mặt của Bạch Hiểu Niên khó coi, không biết nên nói con bé Sở Kiêu Dương này đáng chết, hay là ngốc!
Tuy rằng Bạch Hiểu Niên là loại người tức giận, miệng lưỡi cũng có thể dùng để đánh nhau, nhưng đối mặt với loại người không có sức chiến đấu như Sở Kiêu Dương, Bạch Hiểu Niên vẫn là rất mệt tâm.
Giống như bữa cơm hôm qua, trong lời nói của Tố Tâm chính là nói về sự giáo dưỡng của cô ta, vậy mà không biết Sở Kiêu Dương là thật sự nghe không hiểu hay là giả vờ nghe không hiểu, lại còn bán đi tin tức đáng xấu hổ trong nhà của mình, còn nói một mặt chân thành như vậy, khiến người ta đều thật không tiện hoài nghi là cô ta nghe không hiểu.