Phó Kiến Văn: Nói cho cô ta biết, vợ của anh máu ghen lớn, không thích anh gặp những cô gái xa lạ.
Tố Tâm không tử tế cười một tiếng, tâm tình đột nhiên sung sướng lên rất nhiều.
Sở Kiêu Dương cứ mở miệng một tiếng là một điều anh Kiến Văn hai điều anh Kiến Văn, vậy mà Phó Kiến Văn lại nói cô ta chỉ là một người xa lạ...
Nửa ngày không thấy có âm thanh nhấn chuông cửa, Tố Tâm cùngg Bạch Hiểu Niên và Vưu Nại Nại cho rằng Sở Kiêu Dương đã đi rồi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, bật âm thanh của TV lớn hơn, ba người cũng tự nhiên nói chuyện với nhau hơn.
Bạch Hiểu Niên cũng là thở phào nhẹ nhõm, ôm cái gạt tàn thuốc cắn hạt dưa.
Tố Tâm liếc nhìn đồng hồ, đang chuẩn bị gọi điện thoại giục phòng ăn một chút thì chuông cửa liền vang lên.
Vưu Nại Nại xuyên thấu qua mắt mèo liếc nhìn, chính là quản gia của phòng đẩy toa đồ ăn đứng ở cửa vào, lúc này mới kéo cửa ra...
Ai biết, lúc quản gia của phòng đẩy toa đồ ăn đi vào, Sở Kiêu Dương lại còn đứng ở ngoài cửa, dùng một đôi con ngươi đỏ lòm ủy khuất trừng lên nhìn Vưu Nại Nại, một bộ rưng rưng, thật giống như Vưu Nại Nại làm cái gì chuyện đại ác đối với cô ta vậy.
Vưu Nại Nại từ trong bộ đội đi ra, lại làm bảo tiêu nhiều năm như vậy, loại người nào chưa từng thấy, ngoại trừ mỗi khi đối mặt với Phó Kiến Văn có bóng ma ở trong lòng, tố chất ở những thời điểm khác đều mạnh mẽ vô cùng, thêm vào vốn là không thích Sở Kiêu Dương, căn bản cũng sẽ không quan tâm bộ mặt kia của Sở Kiêu Dương, Vưu Nại Nại quặm mặt lại không biểu cảm gì.
Trong lòng Bạch Hiểu Niên tràn đầy vui sướng cho rằng có thể đi ăn cơm, kết quả vừa quay đầu nhìn thấy quản gia, đi theo sau còn có Sở Kiêu Dương, một mặt thất vọng tràn trề.