Tiểu Lục vô cùng có ánh mắt tiến lên, đưa tay ngăn cản Sở Kiêu Dương đang muốn nhào lên người Phó Kiến Văn.
"Sở tiểu thư..." Tiểu Lục cười, gật đầu chào hỏi cùng Sở Kiêu Dương, lễ phép mà lại xa cách.
Sở Kiêu Dương gấp gáp muốn nhào lên trên người Phó Kiến Văn, lại không đẩy được tiểu Lục ra cho nên đã gấp gáp đến độ khóc thành tiếng, giậm chân một cái sau đó cáo trạng với Phó Kiến Văn: "anh Kiến Văn, người phụ nữ xấu xa Tố Tâm kia ngăn cản không cho em thấy anh! Cũng không nói cho em anh không ở! Em đứng ở cửa vào đợi mấy tiếng rồi, cô ta xấu xa! Còn không cho em tiến vào cửa, em mang giày cao gót, chân đều đau nhức rồi!"
Sở Kiêu Dương nói xong liền khóc lên, đôi bàn tay non nớt trắng nõn có thể véo ra nước đang lơ lửng trên khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt, khẽ dụi dụi, thật giống như Tố Tâm đã gây ra tội ác tày trời với cô ta vậy.
Sắc mặt Phó Kiến Văn cũng không dễ nhìn, Sở Kiêu Dương đỡ tường khom lưng cởi giày cao gót của mình xách ở trong tay, duỗi ra bàn chân trắng nõn nà đưa ra trước cho Phó Kiến Văn xem, đôi chân trắng nõn như bạch ngọc kia giống như bị giày cao gót làm cho đỏ ửng thành một mảnh.
Sở Kiêu Dương ủy ủy khuất khuất rơi nước mắt: "Anh Kiến Văn, anh xem, chân của em đều đỏ..."
Nếu như thời điểm này ở trước mặt cha mẹ của Sở Kiêu Dương, hẳn là cha mẹ cô ta có thể đau lòng đến chết, yêu cầu gì đều sẽ thỏa mãn Sở Kiêu Dương, sau đó sẽ miệng nói một tiếng bảo bối ngoan sau đó sẽ an ủi cô ta.
Nhưng bên trong tầm mắt sâu thẳm kia của Phó Kiến Văn, vẫn lãnh đạm như trước nhìn qua hai mắt của cô ta, chưa từng nhìn đến bàn chân của cô ta.
Sở Kiêu Dương có phần xấu hổ cuộn tròn ngón chân, cắn môi dưới đem đôi giày cao gót của mình giấu về phía sau.
Lục Tân Nam cười lạnh một tiếng, mở miệng nói với Phó Kiến Văn: "Ở bên ngoài náo cũng khó nhìn, đi vào rồi nói..."