" em thật sự không muốn vào công ty của anh nữa đâu." Diệp Phồn Tinh nói: "Anh nói xem, nếu em còn tiếp tục làm ở đó, có phải sau này em sẽ thường xuyên bị hắn khi dễ hay không ! Anh mỗi ngày bận rộn như vậy, lại không quản được."
Phó Cảnh Ngộ nói: " để ngày mai anh hỏi một chút."
Vừa vặn buổi sáng ngày mai có một cuộc họp, có thể gặp Cố Vũ Trạch.
Phó Cảnh Ngộ vốn cho là, sau khi Cố Vũ Trạch trở về, sẽ đi theo Cố Trường Bình hoặc Cố Khải, nhưng không nghĩ tới, hắn lại đến công ty mình.
Diệp Phồn Tinh dựa vào Phó Cảnh Ngộ, nhớ tới một màn hôm nay trở về kia, mặc dù cái đó góc độ đó Cố Vũ Trạch không đụng được cô, nhưng... Vẫn làm cô và Lâm Vi sợ hết hồn.
-
Giờ phút này, Cố Vũ Trạch đã về tới chỗ ở, hắn dừng xe ở cửa, từ trên xe đi xuống, vào cửa. Ngôn An đã ngủ rồi, Cố Khải lúc này hẳn là bận bịu, hắn rón rén vào phòng, cởi quần áo đi tắm rửa.
Hắn đứng ở dưới vòi sen, nước từ đỉnh đầu chảy xuống, hắn nhắm mắt lại, gò má tinh xảo tới cực điểm, nhớ tới Diệp Phồn Tinh...
Không biết tại sao, nhịn không được bật cười.
Ba năm rồi, lúc hắn không ở đây, cuộc sống của cô trải qua tốt như vậy.
Lúc không có hắn, cô khẳng định cảm thấy rất vui vẻ, rất dễ dàng đi!
Ở trong thế giới của cô, cho tới bây giờ đều chưa hề nghĩ tới hắn dù chỉ là mảy may.
Cố Vũ Trạch này ở trong mắt của cô, không có phân nửa cảm giác tồn tại.
Khi đó từng chữ cô nói với hắn, hắn đều nhớ, nói hắn không bằng cậu, nói hắn căn bản không đáng để cô thích...
Hiện tại, hắn sẽ để cho Diệp Phồn Tinh phải trả giá đắt vì những gì mà cô đã từng làm, từng nói với hắn.