Cô đã rất lâu không có cùng người nhà liên lạc, ban đầu là giận dỗi đi ra ngoài, nếu như anh không để ý tới cô, cô khả năng cũng sẽ không trở về Nam Xuyên, như thế, cô liền thật sự chỉ còn lại một mình cô độc.
Phó Cảnh Ngộ nhìn lấy Diệp Phồn Tinh, cô thỉnh thoảng vẻ mặt gian lộ ra ngoài vẻ bi thương, sẽ luôn làm cho anh cảm thấy thương tiếc.
Anh nhìn lấy Diệp Phồn Tinh, nói: "được rồi, không có giận em nữa,anh chỉ định trêu chọc em thôi! Ai mà biết em coi là thật."
"Nhưng chú không để ý tới tôi." Diệp Phồn Tinh trừng mắt liếc anh một cái, dùng đầu dụi dụi vào ngực anh.
Phó Cảnh Ngộ thừa cơ đè lại đầu nhỏ của cô, cười nói: "Được rồi,là lỗi của anh."
Bởi vì mới vừa ăn cơm xong, Diệp Phồn Tinh cùng Phó Cảnh Ngộ liền ở trong phòng nghỉ ngơi.
Cô ngồi chồm hổm ở trên ghế sa lon, lấy máy tính của Phó Cảnh Ngộ xem phim, thỉnh thoảng bị nội dung phim chọc cười, tất cả cử động của cô đều thứ vào tầm mắt Phó Cảnh Ngộ.
Phó Cảnh Ngộ ngồi ở một bên, nhìn cô đang xem phim rất nhập tâm, lại cúi đầu xuống tiếp tục xem sách của mình.
Nếu như là những người khác, ở bên cạnh anh xem phim như vậy, còn cười ra tiếng, anh khẳng định cảm thấy rất khó chịu, nhưng là, Diệp Phồn Tinh như vậy, anh lại không có chút nào cảm thấy ồn ào, ngược lại cảm thấy rất thú vị.
Có một loại cảm giác có cô ở bên cũng thật vui vẻ.
Như vậy ấm áp, cuối cùng là bị điện thoại của Diệp Tử Thần kết thúc.
Diệp Phồn Tinh nhìn xuống điện thoại di động, ấn một cái, sau đó nghe.
Diệp Tử Thần ở trong điện thoại di động hỏi: "Chị, chị huấn luyện quân sự kết thúc rồi à?"
"Ừm."
"Em muốn tới tìm chị."
"Làm cái gì?" Diệp Phồn Tinh nhíu mày. Bởi vì Diệp Phồn Tinh đã đi học, Diệp Tử Thần cuối cùng, cũng bị Diệp mẫu áp giải đi học.
trường học của Diệp Tử Thần so với trường Diệp Phồn Tinh ung dung rất nhiều, huấn luyện quân sự một tuần liền kết thúc.
Diệp Tử Thần nói: "Mẹ hôm nay tới thăm em, còn bảo em mang cho chị ít đồ."
"Lại đồ ăn?" Diệp Phồn Tinh còn nhớ lần trước Diệp mẫu để cho Diệp Tử Thần mang cho cô đồ ăn vặt.
Diệp Tử Thần gật đầu, "Đúng a! Chị không biết mẹ hiện tại thương yêu chị bao nhiêu đâu! Gặp người khác liền khen chị, còn nói không yên tâm, bảo em đến thăm chị một chút."
"..." Diệp Phồn Tinh cảm thấy rất bất đắc dĩ, bất quá, mẹ cô sẽ làm ra loại chuyện này, cô không có chút nào ngoài ý muốn.
Chỉ là trước kia, ở trước mặt Phó gia bà như thế quá đáng, hiện tại cũng không biết sao được ở bên ngoài khắp nơi nói tốt đẹp.
Diệp Tử Thần tiếp tục hỏi: "Có được không? Chị, lần trước chị mời em ăn cơm, lần này em mời chị."
Diệp Tử Thần tiêu tiền tương đối vung tay quá trán, nhưng bởi vì là con trai, mẹ luôn luôn rất chiều nó. Mỗi lần tiền tiêu vặt mẹ cho đều nhiều hơn so với Diệp Phồn Tinh.
Bất quá, chính Diệp Phồn Tinh có thể kiếm tiền, lại so với Diệp Tử Thần lớn hơn, cũng không để ý những thứ này.
Diệp Tử Thần cười một tiếng, "em cũng biết kiếm tiền nha!"
"Em còn có thể kiếm tiền?" Diệp Phồn Tinh cảm thấy có chút thần kỳ.
Diệp Tử Thần nói: "em gần đây nhận cày game, bọn họ cho em tiền, còn có... Em lần nữa tăng thêm chiến đội, sau này sẽ nói cho chị biết. Có tới hay không?"
Diệp Phồn Tinh nói: "Được."
Cô cũng rất lâu không nhìn thấy Diệp Tử Thần rồi.
Mặc dù mẹ làm cho cô không vui, nhưng Tử Thần là em trai cô, hai chị em cùng nhau lớn lên, Diệp Tử Thần nhỏ hơn cô, chung quy là có chút tình cảm.
Cúp điện thoại, Diệp Phồn Tinh liền nói với Phó Cảnh Ngộ chuyện này, "chú ơi, buổi chiều tôi phải đi ra ngoài một chuyến."
Phó Cảnh Ngộ hỏi: "Đi đâu?"
Nhớ like và bỏ phiếu cho sữa trước khi đọc chương tiếp theo nhé!