Trong nháy mắt, trong đầu của Phó Cảnh Ngộ, hiện ra hình ảnh của Cố Vũ Trạch khi cậu ta vẫn là trẻ sơ sinh.
Nếu như... Con của mình cùng Diệp Phồn Tinh ra đời, sẽ trông như thế nào?
Cái ý niệm này, một khi ở trong đầu trồi lên, liền có một chút không thắng được cảm giác, anh thậm chí trong nháy mắt liền càng ngày đi càng xa, nghĩ đến cả việc con mình đi mẫu giáo, học tiểu học, trung học,phổ thông rồi lên đại học....
Diệp Phồn Tinh dùng điện thoại đăng status hôm nay, sau đó nhìn về phía Phó Cảnh Ngộ, "chú ơi?"
Phó Cảnh Ngộ không biết đang suy nghĩ gì, không có đáp lại cô.
Cô đưa tay ở trước mặt anh giơ giơ, lại kêu một câu: "chú, chú đang suy nghĩ gì à?"
Phó Cảnh Ngộ lúc này mới hồi phục tinh thần lại nhìn lấy Diệp Phồn Tinh, "Làm xong rồi?"
Diệp Phồn Tinh nói: "Ừm."
Cô động động, phát hiện mình ngồi lâu quá, cái mông đều có chút ê dại, đau một chút rồi.
Cô đứng lên, thả lỏng thân thể một chút, nói với Phó Cảnh Ngộ: "Không còn sớm, ngủ đi!"
Cô gần đây một khi tâm tư thả ở trên Facebook, nên cái gì đều không để ý tới.
Dù sao, đây là thực hiện mục tiêu bước đầu tiên.
Phó Cảnh Ngộ nói: "Được."
Diệp Phồn Tinh đem xe lăn đẩy tới, Phó Cảnh Ngộ hiện tại đã có thể tự mình mượn lực lượng của hai cánh tay, chuyển qua phía trên xe lăn rồi.
Diệp Phồn Tinh lại đem anh đẩy tới mép giường, đỡ anh lên giường.
Phó Cảnh Ngộ dựa vào gối, nhìn lấy Diệp Phồn Tinh đắp chăn cho anh, anh hiện tại bộ dáng này, cần người chăm sóc, cô lại không có chút nào ghét bỏ anh.
Có thể là người phụ nữ Tô Lâm Hoan kia tuyệt tình tại làm nổi bật, cho nên với Diệp Phồn Tinh một chút tốt với anh, ở trong mắt Phó Cảnh Ngộ, đều sẽ bị phóng đại.
Diệp Phồn Tinh giúp Phó Cảnh Ngộ đắp chăn xong, lại đi kéo rèm cửa sổ, mới bò lên giường.
Cô ngồi ở trên giường, nhìn Phó Cảnh Ngộ một cái, biểu tình trở nên phức tạp.
Phó Cảnh Ngộ nhìn lấy cô một mặt nặng nề bộ dáng, hỏi: "Lại làm sao rồi?"
Diệp Phồn Tinh bĩu môi, "Tôi ngày mai muốn đi tìm phòng trọ."
Lại muốn đi đối mặt Triệu Gia Kỳ đó thích khích bác ly gián, cùng với bị Triệu Gia Kỳ đầu độc Hồ Tiểu Tri.
ký túc xá lạnh lẽo, cùng ở chỗ này, so sánh, quả thật là chính là một cái dưới đất một cái trên trời.
Phó Cảnh Ngộ nói: "Làm sao, không muốn đi?"
Hiện tại không cần huấn luyện quân sự, cô lúc nào đều có thể trở về, Phó Cảnh Ngộ ngược lại không có như thế không yên tâm.
"Ngược lại cũng không phải." Diệp Phồn Tinh không có yếu ớt như vậy. Cô nhìn Phó Cảnh Ngộ, nói: "chú ơi, tôi chụp một tấm ảnh của chú được không?"
Ở trong ký túc xá lại không thể cùng anh gọi video call, nhưng cô lại rất muốn thấy anh.
Phó Cảnh Ngộ hơi sững sờ, "Ảnh chụp?"
"Không thể được sao?" Diệp Phồn Tinh một mặt mong đợi.
Để cho anh quả thực không đành lòng cự tuyệt.
Phó Cảnh Ngộ nói: "Ngày mai cho em."
"Muốn ảnh chú mặc quân trang." Diệp Phồn Tinh đặc biệt muốn nhìn một chút, Phó Cảnh Ngộ mặc quân trang là bộ dáng gì.
Phó Cảnh Ngộ nhìn cô một cái, nói: "Ừm."
-
Sáng ngày thứ hai, Diệp Phồn Tinh đi theo Phó Linh Lung chỉnh sửa một chút danh sách khách mời hôn lễ, dù sao cũng là Diệp Phồn Tinh cùng Phó Cảnh Ngộ kết hôn, nếu như kết hôn thời điểm, Diệp gia không có bất kỳ ai, trong lòng Diệp Phồn Tinh khẳng định không dễ chịu.
Cho nên, Phó Linh Lung để cho Diệp Phồn Tinh phối hợp với chị ghi một cái danh sách.
Ngược lại hiện tại Diệp mẫu bên kia, sau khi biết điều kiện Phó Cảnh Ngộ xong, cũng không có giống như trước một mực phản đối.
Phó Linh Lung nói: "Sính lễ đám hỏi, em cứ hỏi mẹ em, xem mẹ em muốn như thế nào."
Nghe được Sính lễ đám hỏi, Diệp Phồn Tinh vội vàng khoát tay, "Không cần đâu, chị ơi, em cái gì cũng không muốn."
Phó Linh Lung thấy Diệp Phồn Tinh cự tuyệt, không nhịn được cười một tiếng, nói: "Vậy làm sao cho tốt đây? không thể để người ngoài nhìn vào tưởng nhà chị bạc đãi em a!