Phó Linh Lung nghe xong những lời này, thiếu chút nữa hoài nghi Diệp mẫu là đang nói đùa.
Người bình thường có thể nói ra những lời như vậy sao?
Cho Diệp Phồn Tinh cùng Phó Cảnh Ngộ nhà, sang tên căn nhà cho Diệp Phồn Tinh còn nghe được, dựa vào cái gì phải sang tên căn nhà cho cả em trai Diệp Phồn tinh?
Phó Linh Lung cảm giác mình tính khí coi là tốt, nhưng mà trong nháy mắt này đều sắp tức giận đến bật cười rồi.
Không đợi Phó Linh Lung nói chuyện, Diệp Phồn Tinh đã đứng lên, "Đủ rồi."
Thanh âm của cô rất lạnh, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Diệp mẫu, Diệp mẫu bị cô đột nhiên nhìn một cái như vậy, sợ hết hồn.
Diệp Phồn Tinh nói với Phó Linh Lung: "em biết, chị là vì tốt cho em, muốn để cho em phong quang gả vào. Nhưng mà em cùng với chú ở chung một chỗ, thật không phải là vì những thứ này."
Cô muốn, chẳng qua chỉ là có thể lên đại học, tiếp tục được đi học.
Diệp Phồn Tinh lạnh lùng nhìn về phía Diệp mẫu, cô đã vừa mới nhịn rất lâu rồi, quả thực không nhìn nổi.
Diệp mẫu nói ra những yêu cầu vô lý như vậy, quả thật là vứt sạch hết cả mặt mũi của cô.
Cô hít sâu một hơi, nói với Diệp mẫu: "Mặc dù con là con gái của mẹ, cũng là mẹ nuôi dưỡng con, nhưng trong mắt mẹ, chỉ có Tử Thần đứa con trai duy nhất của mẹ. Về phần con gái... Sớm muộn đều là tát nước hắt đi. Đừng nói cái gì dễ nghe mà nói! Mẹ thật sự là quan tâm con sao? Nếu như quan tâm con, mẹ sẽ không cho con đi học sao? Còn muốn đem con gả cho Trần Vĩ loại người như vậy sao?"
Con nhà người ta đều là bị cha mẹ buộc đi học, có thể cô đây? Cô chẳng qua chỉ là muốn đi học, lại so với lên trời còn khó hơn.
Diệp mẫu chột dạ nói: "Tinh Tinh, không phải vậy, mẹ chẳng qua là, chỉ là..."
"Chỉ là cái gì?" Diệp Phồn Tinh cười lạnh một tiếng, không chút lưu tình nói, "Trước không biết trong nhà chồng của con có tiền, mẹ là thái độ gì? Mẹ bây giờ sao lại tới nơi này mở miệng muốn tiền? Chị phó hiện tại ngồi ở chỗ này cùng nơi này nói những thứ này, là bởi vì người ta sợ con bị ủy khuất. Nhưng mà, còn có một câu hỏi để trong lòng đã lâu, giờ con muốn hỏi mẹ, mẹ dựa vào cái gì, cầm số tiền này?"
Diệp Phồn Tinh ngực bởi vì tức giận, không ngừng mà phập phòng.
Khẩu khí này đã nhịn cực kỳ lâu, mỗi lần nghĩ đến mẹ khi còn bé nhọc nhằn khổ sở đem cô nuôi lớn, cô đều sẽ mềm lòng, nhưng là bây giờ, nhịn nữa, cô sớm muộn đến bị mẹ của mình tức chết.
Diệp mẫu bị Diệp Phồn Tinh hận đến nói không ra lời, qua nửa ngày, mới nhớ tới một câu phản bác: "Tao là mẹ mày! Tao hẳn là phải cầm số tiền này. Nếu không phải là tao, mày có thể lớn như vậy sao?"
"Ồ." Diệp Phồn Tinh cười lạnh đáp một tiếng, "vậy thì, từ giờ trở đi, con không phải là con gái của mẹ nữa, mẹ cũng không phải là mẹ của con nữa, chúng ta đoạn tuyệt quan hệ!"
"Mày nói cái gì?" Diệp mẫu sửng sốt một chút, cho là Diệp Phồn Tinh nói là nói lẫy.
Diệp Phồn Tinh dùng sức nắm quả đấm một cái, vì cho thấy quyết tâm của mình, nói với Phó Linh Lung: "Chị, tiền thách cưới, em một đồng cũng không cần. Nếu như chị cảm thấy không cho trong lòng cảm thấy khó chịu, nhất định phải cho mẹ em,vậy thì em không lấy chú nữa!"
Cô tình nguyện không gả, cũng tuyệt đối không muốn mẹ lấy của Phó gia một đồng tiền.
Phó Cảnh Ngộ ngồi ở một bên, nghe được lời của cô, mặt chợt tái nhợt.
Phó Linh Lung ngẩn người, cũng không nghĩ tới, Diệp Phồn Tinh lại dứt khoát như vậy.
Diệp mẫu là giận đến mắt đều thiếu chút nữa trợn lên, làm sao cũng không nghĩ tới, Diệp Phồn Tinh lại sẽ nói ra những lời này!
Vì không để cho mình lấy được tiền thách cưới, cô lại không lấy chồng!
Diệp Phồn tinh có phải là đầu óc bị bệnh rồi không?
Diệp mẫu không dám tin tưởng nói: "Diệp Phồn Tinh, mày có phải điên rồi không?"
"Người Điên là mẹ." Diệp Phồn Tinh nhìn lấy Diệp mẫu, "con ngày đó đi ra khỏi nhà,con đã coi như mình không có ba mẹ! Mẹ... Không xứng trở thành mẹ của con!"