Bên trong phòng nghỉ, Diệp Phồn Tinh nằm trên ghế sa lon, Phó Cảnh Ngộ giúp cô xoa bóp eo, "đỡ chưa?"
Diệp Phồn Tinh đứng lên, đi lại thử, "hình như đỡ đau một chút rồi, nhưng vẫn đau lắm. Nhưng mà vẫn chịu được."
Cô chỉ là cảm thấy thắt lưng có chút không thoải mái, bảo anh xoa bóp cho một chút.
Anh dù sao cũng là một người đàn ông, đôi tay khá có lực,làm tay cô đau đến gào khóc thét lên.
Phó Cảnh Ngộ ngồi ở trên ghế sa lon, nghiêm túc nhìn Diệp Phồn Tinh, "em chính là do lười tập thể dục nên mới thế này. Từ giờ, buổi sáng dậy sớm tập thể dục, anh bảo Tưởng Sâm giám sát em thay anh."
Lại... Lại muốn bắt cô dậy sớm tập thể dục?
"..." Diệp Phồn Tinh trở vờ không nghe thấy, "Cái đó... Đúng rồi, bọn họ chắc ăn cơm xong rồi, tôi đi xem bạn tôi đã."
Lúc cô và Phó Cảnh Ngộ ở chỗ này nghỉ ngơi, Lâm Vi cùng Dao Dao bọn họ đều đi ăn cơm.
Cô cũng không thể không quan tâm bọn họ, dù sao cũng phải đi chào hỏi đã.
Phó Cảnh Ngộ nói: "Đi thôi."
-
Cố Vũ Trạch cùng Phó Linh Lung nói chuyện xong, từ phòng nghỉ đi ra, chuẩn bị đi tìm Tả Dục, sau đó về nhà.
Lâm Vi đột nhiên đi tới, "Cố Vũ Trạch."
Hắn dừng bước lại, nhìn Lâm Vi, biết Lâm Vi là bạn của Diệp Phồn Tinh, lại cùng Lâm Vi là bạn học, cho nên, thái độ cũng coi như khách khí, "Có chuyện gì sao?"
Lâm Vi đi tới, cười một tiếng, đưa bình nước trái cây cho Cố Vũ Trạch.
Cố Vũ Trạch nhìn bình nước, không nhận, "Đây là cái gì?"
"Lấy lòng cậu đó." Lâm Vi rất trực tiếp nói.
Cố Vũ Trạch nhớ tới ban đầu, lúc mình cùng với Diệp Phồn Tinh ở chung một chỗ, Triệu Gia Kỳ cũng là mượn cớ là bạn của Diệp Phồn Tinh nên mới có thể quen biết mình.
Hắn thích Diệp Phồn Tinh, cho nên, đối xử với bạn của cô cũng khá tốt...
Lại không nghĩ rằng, có một ngày lại bị Triệu Gia Kỳ lừa dối.
Vì vậy đối với Lâm Vi tràn đầy phòng bị: "Tôi có việc, đi trước."
"Chờ một chút." Lâm Vi ngăn hắn lại, "Tôi tìm cậu có việc quan trọng."
Cố Vũ Trạch tràn đầy hoài nghi nhìn Lâm Vi.
Hắn bình thường không có chuyện gì liên quan đến Lâm Vi, cô ta thì có chuyện gì quan trọng chứ?
Lâm Vi đem nước trái cây nhét vào trong tay hắn, "Chiến đội các cậu không phải là muốn tìm người quản lý sao? Tôi nói với Tả Dục rồi, nhưng cậu ấy bảo tôi tới nói với cậu một tiếng. Cho nên... Cái này coi như là hối lộ đi!"
Cầm một bình nước trái cây tới hối lộ hắn? Cũng thật độc đáo.
Cố Vũ Trạch nói: "Không được."
"Tại sao? Các cậu đã tuyển được người rồi hả? Nhưng mà Tả Dục nói với tôi, chưa tuyển được người cơ mà."
Cố Vũ Trạch nhìn Lâm Vi, "cô có ý gì tôi biết."
Lâm Vi thích hắn, hắn nhìn ra được.
Hắn chỉ là muốn tìm trợ lý giúp việc cho chiến đội, không phải muốn tìm một người phụ nữ suốt ngày chỉ muốn quấn lấy hắn.
"Cậu lo tôi gia nhập chiến đội sẽ quấy rầy cậu?" Lâm Vi cười nói: "Không nhìn ra,cậu còn rất tự luyến đấy!"
"..."
"Tôi bảo đảm với cậu, nếu tôi quấy rầy cậu, cậu cứ trực tiếp đuổi tôi. Thật ra thì tôi chỉ muốn tìm việc làm thêm, điều kiện gia đình tôi cũng không khá lắm, hơn nữa, tôi rất thích trò chơi này. Tôi nói cho cậu biết, tôi từng là người có tên trong bảng xếp hạng đấy."
"Cô?" Cố Vũ Trạch đối với lời Lâm Vi nói tràn đầy hoài nghi.
Lâm Vi có tên trong bảng xếp hạng game, hắn không tin.
Lâm Vi nói: "cậu không tin? Nếu không chúng ta bây giờ liền đi đánh một trận, để cho cậu nhìn kỹ thuật của tôi."
...
Triệu Gia Kỳ bị Phó Linh Lung giáo huấn một trận, mãi mới lấy lại được tinh thần,lúc đi ra ngoài, vừa vặn gặp Lâm Vi ở bên cạnh Cố Vũ Trạch, hướng về phía Cố Vũ Trạch vừa nói vừa cười.
Cố Vũ Trạch không để ý tới Lâm Vi, cô ta còn có tình tiếp cận, thật là một con tiện nhân!