Đúng rồi, hiện tại đã coi như là chồng trước của cô rồi.
Diệp Phồn Tinh buồn bực nói: "Thật sự không biết. Lúc tôi quen biết anh ấy, anh ấy nói với tôi anh ấy chỉ buôn bán nhỏ, tôi còn tin sái cổ."
"..." Thế này mà còn bảo rằng buôn bán lẻ, còn muốn cho người khác sống hay không?
Tô Tề nghe Diệp Phồn Tinh nói như vậy, mở miệng nói: "Hiện tại tôi có chút hiếu kỳ, cô và Phó tổng sao lại quen biết nhau được đấy."
Cô lại có thể, đối với chuyện của Phó Cảnh Ngộ, hoàn toàn không biết, thậm chí còn không biết nhiều bằng anh ta.
Tô Tề nói vậy làm cho Diệp Phồn Tinh nhất thời cảm thấy có chút châm tâm.
Làm sao gặp được, thì tự nhiên gặp thôi!
-
Ở dưới bọn họ lầu thời điểm, Phó Cảnh Ngộ đã đi rồi.
Vốn cho là Tô Lâm Hoan đi chung với Phó Cảnh Ngộ, kết quả, lúc Diệp Phồn Tinh ra cửa, phát hiện Tô Lâm Hoan còn chưa đi, đang ở nơi đó chờ Diệp Phồn Tinh.
Nhìn thấy hai người xuống, cô ta lộ ra một nụ cười ưu nhã, "Tinh Tinh."
Tô Tề ở một bên nhìn thấy Tô Lâm Hoan,lên tiếng " Cô Tô tìm Tinh Tinh của chúng tôi có chuyện gì?"
Bây giờ ở trong mắt mọi người, Tô Lâm Hoan chính là nguyên nhân hại Diệp Phồn Tinh và Phó Cảnh Ngộ ly dị, mặc dù dung mạo của cô ta xinh đẹp đến đâu, nhưng cái danh hồ ly tinh là không thể nghi ngờ.
Coi như là vị hôn thê trước thì thế nào?
Người ta đã kết hôn rồi, còn dám chạy đến phá hoại hạnh phúc gia đình nhà người ta.
Tô Lâm Hoan không để ý tới Tô Tề, chẳng qua chỉ nhìn Diệp Phồn Tinh, "Hôm nay Cảnh Ngộ giúp em, chắc em rất cảm động phải không?"
"..." Diệp Phồn Tinh nhìn cô ta, bình thản hỏi, "Cho nên? Cô Tô muốn nói điều gì?"
Hai chữ cô Tô làm cho biểu tình của Tô Lâm Hoan hóa đá.
Cô ta nói với Diệp Phồn Tinh: "Cảnh Ngộ luôn rất mềm lòng, cho nên, coi như hai người đã ly hôn, nhìn thấy em bị bắt nạt, anh ấy vẫn sẽ muốn chăm sóc cho em. Nhưng mà, đây chỉ là sự biết ơn, không có ý gì khác, em đừng suy nghĩ nhiều."
Lúc nói những lời này, cô ta giống như là người phụ nữ đang ở bên cạnh Phó Cảnh Ngộ hiện tại vậy.
Diệp Phồn Tinh suýt nữa tin tưởng, bọn họ đã ở cùng một chỗ.
Cô hướng về phía Tô Lâm Hoan cười một tiếng, "Cảm ơn cô Tô nhắc nhở, tôi sẽ không suy nghĩ nhiều, ngược lại là cô Tô đây, đối với chồng trước của tôi thật đúng là chân ái! Liền ngay cả người hết lòng hết dạ đối tốt cô như Hồ Tiểu Tri cũng bị cô vô tình đá sang 1 bên."
Cô đặc biệt nhấn vào hai chữ "Chân ái".
Mặc kệ Tô Lâm Hoan bây giờ trở nên giả tạo như thế nào, Diệp Phồn Tinh vĩnh viễn không quên, trước kia cô ta đã từng ở trước mặt mình chế giễu anh ra sao.
Tô Lâm Hoan bình tĩnh nói: "cô và em ấy vốn cũng không quen thân cho lắm, em ấy ở sau lưng nói xấu Cảnh Ngộ như vậy, cô đương nhiên sẽ không tha thứ."
"Vậy còn cô?" Diệp Phồn Tinh trừng trừng mà nhìn người phụ nữ này: "Cô ở trước mặt tôi nói những lời cay nghiệt kia về Phó Cảnh Ngộ, chắc cô chưa quên chứ?"
Cô ta mới vừa bị Phó Cảnh Ngộ chọc tức rồi, hiện tại, còn bị Diệp Phồn Tinh chọc tức thêm.
Diệp Phồn Tinh thấy cô ta có chút không kềm được nữa, quay sang nói với Tô Tề: "Chúng ta đi ăn cơm đi."
-
Đến phòng ăn, hai người vừa mới ngồi xuống tới, cầm thực đơn chọn món ăn, điện thoại của Diệp Phồn Tinh liền vang lên tiếng báo tin nhắn đến, cô nhìn thấy tin nhắn là của Phó Cảnh Ngộ gửi tới, "Sáu giờ nhớ về nhà, anh có việc tìm em."
"Chuyện gì?"
"Việc gấp."
Hiện tại cũng sắp sáu giờ rồi.
Diệp Phồn Tinh nhìn thấy có vẻ như anh có việc quan trọng thật, đành để Tô Tề ở lại, chạy về nhà.
Cô đẩy cửa vào nhà, nhìn thấy người đàn ông cao lớn mặc áo T-shirt màu trắng đeo tạp giề ở trong phòng bếp nấu cơm, trên bàn đã có hai món ăn đã làm xong.