Diệp Phồn Tinh dùng ánh mắt ngượng ngùng trộm trộm nhìn anh, " Em muốn gặp anh, tối hôm qua nói chuyện điện thoại với anh xong cả đêm em không ngủ được đấy."
Phó Cảnh Ngộ nhìn cô, trong giọng nói của anh mang theo ý chêu chọc cười đùa, "Nhớ anh tới như vậy sao?"
Diệp Phồn Tinh không phủ nhận, nhưng cũng không chịu thua nói: "Em nhớ anh đấy thì làm sao? Những lúc anh không có ở bên cạnh em, em đều rất nhớ rất nhớ anh."
Cũng một tuần nữa là được nghỉ hè rồi, Diệp Phồn Tinh vốn là muốn tới đi tìm chồng, nhưng Phó Cảnh Ngộ lại nói anh sẽ trở về, cho nên Diệp Phồn Tinh rất mong chờ.
Cô đợi nhiều ngày như vậy, cũng không dễ dàng gì.
Tài xế chờ ở cửa, hai người lên xe, Diệp Phồn Tinh hỏi: "Tưởng Sâm không về cùng anh à?"
"Cậu ta đi lấy hành lý."
"Chúng ta chờ anh ta một lúc đi." Diệp Phồn Tinh ngồi ở bên cạnh anh.
Tay Phó Cảnh Ngộ đã đưa tới nắm tay cô.
Diệp Phồn Tinh thấy vậy, trực tiếp tựa vào vai anh, " Anh có biết không, em chờ anh rất lâu luôn ý, chân tê rần luôn rồi đây này."
"Cực khổ cho em rồi."
Diệp Phồn Tinh nhìn anh, cười nói, " Em có thể yêu cầu anh hôn động viên em được không?"