"Ai thèm thích anh?" Diệp Phồn Tinh lườm Ngôn Triết một cái, cảm thấy anh ta chắc lại đang ảo tưởng sức mạnh rồi.
Cái tên cuồng tự luyến này!
Ngôn Triết cười nói: "Vậy thì tốt, nếu không anh lại sợ Cảnh Ngộ đánh chết anh."
"Anh cứ đưa tôi trực tiếp về khách sạn là được rồi." Diệp Phồn Tinh nói với Ngôn Triết.
Ngôn Triết theo tiếng: "Được. Nhưng mà em cứ nhất định phải ở khách sạn sao? Nếu không em đến nhà anh đi? Lần trước em cũng đến rồi đó, Bác Bình cứ nhắc đến em và Cảnh Ngộ suốt."
Diệp Phồn Tinh nhìn bộ dáng nhiệt tình của Ngôn Triết, lãnh đạm cự tuyệt nói: "Không cần đâu."
Ngôn Triết dừng xe ở trước khách sạn, anh ta nhìn Diệp Phồn Tinh một cái, " Em gặp Ngôn An ở Thân thành rồi hả? Gần đây còn bé như thế nào rồi?"
"Tốt lắm." Diệp Phồn Tinh nói: "Tôi cảm thấy hiện tại cô ấy vui vẻ hơn lúc trước nhiều."
Ngôn Triết gật đầu một cái, "Vậy thì tốt. Lúc trước con bé bị nhốt trong phòng suốt ngày, không đi được đến đâu cả. Hiện tại gả cho Cố Khải, tên đấy nhất định sẽ đối xử tốt với con bé."
Diệp Phồn Tinh tò mò hỏi: "Có một chuyện tôi nghĩ mãi mà không hiểu, Ngôn An và Cố tổng yêu nhau như thế, ban đầu vì sao lại chia tay?"
Ngôn Triết dừng một chút, chuyện này vốn là chuyện trong nhà bọn họ, chỉ là Diệp Phồn Tinh hỏi tới, anh ta cũng không dấu nữa: "Khi đó Ngôn An còn nhỏ, Cố Khải lại lớn hơn còn bé rất nhiều tuổi, mà cậu ta lại là con riêng, cho nên trong nhà không đồng ý cho bọn họ ở chung một chỗ. Ngôn An lại rất cố chấp, khi đó sự nghiệp của Cố Khải còn đang trong thời kỳ khởi nghiệp, mẹ anh liền lấy tiền đồ của Cố Khải ra uy hiếp con bé, bắt con bé phải chia tay Cố Khải, ai ngờ sau đó... Con bé...thần chí của An An ngày càng bất ổn, bệnh càng ngày càng nặng lên."