Hắn từ nhỏ đã là được nuông chiều, lúc trước bởi vì Phó Cảnh Ngộ còn ngồi trên xe lăn, cho nên mới không dám manh động.
Nhưng bây giờ không giống như lúc trước nữa!
Phó Cảnh Ngộ đã tốt rồi, hắn không cần phải kiêng kỵ cậu của mình nữa.
Về phần người nhà, bọn họ có đối tốt với Diệp Phồn Tinh hơn nữa thì Diệp Phồn Tinh cũng không có khả năng vượt qua địa vị của hắn.
Lúc trước chẳng qua chỉ cảm thấy cô đang giận dỗi, nhưng bây giờ, thái độ của cô thật sự làm cho hắn quá đau lòng rồi.
Thế cho nên cũng không khách khí nữa.
Hắn thấy Diệp Phồn Tinh không nói gì, cho là cô đang chột dạ.
Ánh mắt Cố Vũ Trạch dịu xuống, dùng giọng thương lượng nói: "Tôi cũng không phải thật sự muốn làm vậy với em, chỉ là hy vọng em có thể nghe lời một chút."
"Nghe lời?" Diệp Phồn Tinh nhìn hắn, nhìn Cố Vũ Trạch như hiện tại làm cô cảm thấy buồn cười
Cố Vũ Trạch nói: " Rời xa cậu của tôi đi, trong lòng của cậu ấy căn bản không có em, nếu không cậu tôi cũng sẽ không bỏ lại em đi Thân thành một mình."
"Không ở bên anh ấy chẳng lẽ còn ở bên cậu sao?" Diệp Phồn Tinh cảm thấy hắn chính là một đứa trẻ con chưa lớn hết.
Đến bây giờ còn chưa hiểu rõ tình hình.
Mặc dù cô và Phó Cảnh Ngộ chưa công khai tái hôn, nhưng bọn là vợ chồng hợp pháp, ở bên nhau là điều hiển nhiên, cũng không biết Cố Vũ Trạch rốt cuộc đang suy nghĩ gì.
Cố Vũ Trạch nhìn cô, trong ánh mắt tràn đầy ham muốn chiếm đoạt làm của riêng, "Chờ tôi hai năm, khi sẽ trở về tôi chắc chắn sẽ lấy em."
Trong mắt hắn, Diệp Phồn Tinh đã trở thành người phụ nữ mà nhất định hắn phải có được, vô luận làm cái gì, vô luận như thế nào, hắn đều phải lấy được cô.
Cái ý niệm này, ở lúc hắn rời đi cũng không có biến mất, ngược lại càng ngày càng sâu.