Phó Cảnh Ngộ cười nói: "Được, để anh ru em ngủ, đại bảo bối nhà anh ngoan nhất."
Nói xong, anh hôn nhẹ lên trên mặt cô một cái.
Diệp Phồn Tinh suýt nữa đắm chìm vào trong sự ôn nhu đó, cô gắng gượng nói: " Em thật sự phải đi làm việc rồi."
"Chờ anh." Phó Cảnh Ngộ đứng lên, xuống giường, đem sách và máy tính cầm của cô tới, thả ở trên bàn bên cạnh, Diệp Phồn Tinh từ trên giường bò dậy, ngồi xuống, bắt đầu xử lý công việc hôm nay.
Phó Cảnh Ngộ ngồi ở mép giường, đánh giá lấy Diệp Phồn Tinh, thấy cô vẫn nhìn máy tính, hỏi: " Em không mệt sao?"
"Cũng bình thường." Diệp Phồn Tinh cúi đầu nói.
Phó Cảnh Ngộ nói: "Nếu không chuyện của công ty, sau đó đều giao cho Tô Tề phụ trách, em cứ đi học, đừng đến công ty nữa."
Mỗi ngày ba điểm trên một đường thẳng, chạy tới chạy lui, Phó Cảnh Ngộ thật sự rất thương cô.
Cô chỉ là một cô bé mới lớn, chỉ cần ở bên cạnh anh hưởng thụ ngày tháng bình an tử đã đủ rồi.
" Anh nuôi em mà, lo gì!" Phó Cảnh Ngộ đột nhiên cưng chiều nói: " Có anh em còn lỡ chết đói sao?."
Anh có thể nuôi cô, để cho cô không cần ra bên ngoài cực khổ, không cần đi nhìn sắc mặt người khác.
Diệp Phồn Tinh vốn muốn nói không cần, quay đầu lại, phát hiện vẻ mặt của Phó Cảnh Ngộ đặc biệt nghiêm túc.
Trên mặt cô vẫn lộ ra vẻ mặt tươi cười, "Được! Vậy sau này liền dựa vào anh nuôi em nhé."
Mà vốn dĩ Phó Cảnh Ngộ đang nuôi cô thật, chi tiêu trong nhà toàn bộ là do anh cấp cho, tất cả mọi thứ đều là anh phụ trách, tiền Diệp Phồn Tinh kiếm được đều tự mình giữ lấy mua linh tinh.