Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 1014: Sao gần đây em thích ngẩn người ở chỗ này như vậy



Editor: May

Đêm có chút lạnh, Tô Cửu Y hít vào một hơi thật sâu, không biết rõ tại sao trong lòng mình như là bị vật gì đó chận lại, chận đến không thở nổi.

Có lẽ là do thời tiết không tốt đi, cô nghĩ như vậy.

"Em ở đây làm gì?" Sau lưng truyền đến giọng nói quen thuộc, Tô Cửu Y vội quay đầu lại, Thi Ngạo Tước đang tựa ở cửa ra vào nghiêm túc nhìn cô.

"Tôi.... Ngắm phong cảnh thôi." Cô đột nhiên không biết nên đáp thế nào, lại có một loại cảm giác làm sai chuyện bị bắt ngay tại trận, vội quay mặt đi không nhìn anh nữa.

Nhìn bộ dáng không hiểu sao lại hốt hoảng của cô, đáy mắt Thi Ngạo Tước xẹt qua một nụ cười, anh đi qua, ngồi sóng vai với cô ở trên bậc thang.

Ngoại trừ giàn nho trước mắt, địa phương này thật đúng là không có gì đẹp mắt, bụi hoa và đài phun nước cách đó không xa đều bị lá xanh rậm rạp che khuất, đến cả bầu trời  vẫn luôn sáng sủa mấy ngày này đều biến mất vô tung vô ảnh.

"Em thích rất thích vườn hoa này à?" Giọng nói lười biếng của Thi Ngạo Tước vang lên ở trong đêm yên tĩnh.

"A.... Đúng vậy." Tô Cửu Y sửng sốt một giây, sau đó đột nhiên phản ứng kịp, "Hôm nay hình như anh trở về tương đối sớm."

"Ừ, không có quá nhiều công việc."

"Không phải sau khi tài liệu sau khi bắt đầu xây dựng sẽ càng ngày càng bận rộn ư...." Cô cúi đầu xuống, dùng hai tay vòng qua che khuất hai chân của mình, sửa sang đơn giản lại tóc bị gió thổi rơi, mở miệng giọng điệu cẩn thận.

Thi Ngạo Tước không có trả lời, chỉ là nghiêng mặt đi, lẳng lặng nhìn cô gái co ro cuộn lại giống như một chú mèo nhỏ, trái tim sóng nước chẳng xao bỗng nhiên tràn ra vài phần mềm mại, nhẹ lay động như nước xuân.

Anh nhẹ nhàng đưa tay gỡ dây buộc tóc màu đen của Tô Cửu Y xuống, buộc ở trên cổ tay của mình, bàn tay ấm áp cầm tóc đen rơi tản ra của Tô Cửu Y.

Lúc này hai bàn tay khớp xương rõ ràng đang rất quen thuộc tết mái tóc dài đen nhánh và mềm mại của cô, ngón tay suông dài như hóa thành lược, cẩn thận đan tết mái tóc của cô lại.

Sai khi tình cờ chạm vào cái cổ của Tô Cửu Y, anh liền cảm nhận được run rẩy rất nhỏ của cô.

"Đừng cử động."

Rất nhanh, bím tóc nhu mì xinh đẹp liền thành hình, mỗi một sợi tóc đều được tết thoả đáng ở chung một chỗ.

Tô Cửu Y thoáng hiện lên đỏ hồng khả nghi, được bóng đêm như mực che dấu rất tốt, cô khẽ cắn môi dưới, trong con ngươi nhìn về phía Thi Ngạo Tước lộ ra một chút khó hiểu, hàng mi dài thanh mảnh rung động rất nhỏ ở trong không khí ướt át.

"Tóc em rối loạn mà thôi." Thi Ngạo Tước khép mắt lại, bên môi giơ lên vài phần độ cong khó nén, chóp mũi còn quanh quẩn hương tóc nhàn nhạt, một trận an tâm khó hiểu, "Hơn nữa cảm giác bím tóc dường như thích hợp với em."

"Đây sẽ không phải là một kỹ năng anh dùng lúc tán gái chứ." Cũng không biết lấy dũng khí ở đâu ra, Tô Cửu Y nói chuyện với anh cũng trở thành thích nói giỡn không nhẹ không nặng như vậy.

Không có sương mù dày đặc che khuất ánh trăng, không có tầng mây ngăn cách sao dày đặc.

Thi Ngạo Tước ngồi ở trên bậc thang, nhìn bên mặt ngây thơ trong sáng mà xinh đẹp của Tô Cửu Y, nụ cười của cô càng xán lạn, con ngươi sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi,  làn da trong suốt trắng nõn lộ ra mỹ cảm tinh tế như tơ lụa.

Như nước sông tuyết tan quanh năm, anh đột nhiên cảm thấy, có một luồng suy nghĩ không tan được, đang từ một nơi không biết tên trong thân thể lan tràn đến đầu quả tim.

"Đương nhiên không phải." Anh lạnh nhạt trả lời.

"Sao gần đây em thích ngẩn người ở nơi này như vậy." Sau khi hai người yên lặng một khoảng thời gian, vẫn là Thi Ngạo Tước mở miệng phá vỡ bầu không khí trước.

Thật ra là bởi vì gần đây Tô Cửu Y thích giàn nho nơi này.

Không có nguyên nhân đặc biệt gì, chỉ là thích đơn thuần.