Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 1016: Mẹ của tôi rất thích nhãn hiệu đó



Editor: May

Nhiệt độ đầu tháng tám như một lò hấp, rất khô nóng.

Bên cạnh góc đường có quán coffee, mang theo phong cách phục cổ.

Ánh mặt trời xuyên qua lá cây rậm rạp chiếu tới trên cửa sổ sát đất rộng lớn của quán cà phê, thông qua cửa sổ thủy tinh rơi vào góc bàn màu trắng.

Trước bàn ngồi một người đàn ông mặc áo sơ mi đen, ánh mắt đang chuyên chú xem  quyển sách trên tay, làn da màu đồng thiết dưới ánh nắng mặt trời dường như phủ lên một lớp màu vàng, đường cong bên mặt phong độ tuấn tú anh khí rất rõ ràng.

Trên người anh có duy nhất chính là khí chất cao quý lành lạnh, không hợp với nóng bức ầm ĩ náo loạn của mùa hè, cực kỳ giống một bức bích họa không màng sự đời ở trong tủ kính, không đẹp mắt nhưng lại khó có thể dời tầm mắt.

Ngón tay của anh hờ hững lật một trang giấy qua, đôi con ngươi đen thẫm dời đi theo kiểu chữ màu đen, lông mày cau lại.

"Xin chào, Tước thiếu, tôi là Bạch Nhã."

Một cô gái mặc trang phục nghề nghiệp ngồi xuống ở trước mặt anh, sau đó mỉm cười giới thiệu mình, tay để ở trên bắp đùi siết chặc túi xách đặt ở trên đầu gối.

Thi Ngạo Tước nghe tiếng ngẩng đầu lên, giây phút khi nhìn thấy cô, lông mày khẽ giãn ra, nhưng trên mặt vẫn duy trì vẻ mặt lạnh lùng không cảm xúc gì, cự người ngàn dặm vừa rồi.

Một loại cảm giác bị áp bức vô hình tự nhiên sinh ra.

"Xin chào." Anh lễ phép gật gật đầu với cô, khép quyển sách trên tay lại, đặt ở một bên.

Ánh mắt Bạch Nhã liếc về bìa sách theo cử động của anh.

Là hồ thi tập, không ngờ một người thương nhân như anh lại sẽ xem sách văn nghệ như vậy.

Lúc này nhân viên phục vụ đã đi tới, đưa thực đơn cho Bạch Nhã, sau khi cô lễ phép nhận lấy nói một tiếng "Cảm ơn".

"Bạch tiểu thư tùy tiện một chút là được rồi." Thi Ngạo Tước ở đối diện lạnh nhạt nói.

Bạch Nhã cũng không thích cà phê khẩu vị quá mức quái dị, cô vẫn luôn có thói quen chung tình với một loại cà phê: "Một ly cà phê Latte là được rồi."

Sau khi nhân viên phục vụ bưng cà phê lên, Thi Ngạo Tước đối diện vẫn duy trì động tác dùng thìa màu bạc quấy trộn, lặng im không nói.

Bạch Nhã sững sờ quan sát cái ly của anh, bọt cà phê trung tâm nương theo hành động của anh chuyển động thành hình dạng một dòng nước xoáy.

Cho dù là mở điều hòa, cô vẫn cảm thấy sau lưng hiện đầy mồ hôi, đến tay cũng căng thẳng đến phát run, tổ chức ngôn ngữ nhưng không biết nên mở miệng như thế nào.

Cô cúi đầu nhìn miệng ly cà phê của mình, mơ hồ cảm giác ánh mắt của anh đang quan sát tới đây, chỉ rơi vào trên người cô trong giây lát liền rời đi.

Trên người  Thi Ngạo Tước có trưởng thành không giống với bạn cùng lứa tuổi, phong cách lẫn cử chỉ đều lộ ra tỉnh táo và vững vàng, trong đôi mắt đen như mực ảm đạm không ánh sáng, như một lão giả khám phá thế sự, sâu thăm thẳm.

Bạch Nhã mím mím môi, trong không khí cũng lộ ra cảm giác yên lặng ngạt thở khiến yết hầu người ta căng lên, đứng ngồi không yên, cô suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn phá vỡ im lặng: "Cái kia...."

Cô ngẩng đầu lên, Thi Ngạo Tước cũng bởi vì tiếng nói của cô mà đặt tầm mắt ở trên mặt cô, sau khi hai đạo ánh mắt giao nhau, cô càng khẩn trương lên.

"Không biết hôm nay Tước thiếu tìm tôi có chuyện gì?"

Nhìn khuôn mặt nghi hoặc của Bạch Nhã, Thi Ngạo Tước lấy thìa ra để tới trên dĩa đồ sứ ở dưới ly, mở miệng giải thích: "Tôi từng nghe nói Bạch tiểu thư khai sáng ra nhãn hiệu Xiro, mẹ của tôi rất thích nhãn hiệu kia."

"Hàng năm mẹ của tôi đều ở nước ngoài, gần đây muốn về nước ở một thời gian ngắn, tôi hy vọng lúc bà về nước có thể tặng cho bà một phần quà tặng có một không hai." Thi Ngạo Tước bưng ly cà phê lên nhấp một ngụm, lại dời ly đến vách tường, ánh mắt nhìn thẳng Bạch Nhã.