Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 1047: Chanh Tử đã trở lại (4) - Cài dây an toàn mà thôi, em cho rằng anh muốn làm gì?



Editor: May

Tô Cửu Y thấy được nghiêm túc, thấy được kiên định từ trong mắt anh, từ khi biết anh đến nay, anh chưa từng nói với cô một câu hư tình giả ý nào,

Anh là người rất ít nhiệt tình, trên mặt vĩnh viễn đều là một bộ dáng lạnh băng băng, khiến người ta đoán không ra tâm tư của anh.

Tô Cửu Y không rõ lắm mình rơi vào tay giặc từ khi nào, chìm đắm ở trong ôn nhu lúc lạnh lúc nóng của người đàn ông này, chìm đắm ở trong con ngươi mênh mông không thấy đáy kia từ bao giờ.

Ở cùng với anh, cô luôn không khỏi an tâm, cho dù là lúc gặp nguy hiểm, cô cũng chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi qua.

Bởi vì cô tin tưởng anh, cho nên cô sẽ không nghi ngờ lời của anh, sẽ không nghi ngờ lòng của anh.

Một giọt nước mắt óng ánh trong suốt chảy xuống từ khóe mắt, chảy xuống theo gương mặt, ánh mặt trời chiếu xuống trong đôi mắt cô, hết sức động lòng người, ngay cả lúc khóc cũng tươi đẹp đến thu hút tâm hồn người như vậy, làm cho người đau lòng khôn nguôi.

Cô cắn chặt môi dưới, dùng sức gật đầu.

Biết rõ đoạn tính cảm này có thể sẽ không có kết quả, cô vẫn nguyện ý nhảy vào dầu sôi lửa bỏng, dù cuối cùng trở lại điểm ban đầu chỉ có một mình cô, cô cũng đồng ý tiếp tục đi tới, có thể cùng ở bên cạnh anh một ngày, cô sẽ vui vẻ 24 tiếng đồng hồ, có thể cùng ở bên cạnh anh một giờ, cô sẽ vui vẻ sáu mươi phút. Coi như chỉ có thể cùng anh vượt qua một phút đồng hồ, vậy cũng có 60 giây có thể cười....

Đây là một khoản buôn bán có lời, cô không thể cự tuyệt.

*

"Ừ, tôi biết rồi."

Lúc Thi Ngạo Tước nhận được điện thoại Tôn Nham, vừa đi ra từ sân chơi với Tô Cửu Y, một tay anh cầm điện thoại đặt ở bên tai, sau đó dẫn tay Tô Cửu Y, anh đi ở phía trước, thỉnh thoảng sẽ quay đầu liếc mắt nhìn người đứng ở phía sau, sợ cô không theo kịp bước chân của anh.

Tô Cửu Y hơi cúi đầu, nhìn chằm chằm mũi chân của mình, không biết được người đàn ông phía trước lại đột nhiên quay đầu lại, sau đó dừng lại, cô trực tiếp liền đụng phải lồng ngực đối phương.

"Ưm...."

Chóp mũi nặng nề đụng phải, cô liền hít ngược một hơi khí lạnh.

Thi Ngạo Tước nhìn xuống cô từ trên cao, thấy cô đang xoa mũi, không nhịn được giương khóe môi lên, "Đau không?"

Giọng nói của anh rất sạch sẽ, rơi vào trong tai Tô Cửu Y, vốn là muốn oán trách anh không nên đột nhiên dừng lại, kết quả vừa nghe đến giọng nói của anh, liền quên mất toàn bộ tâm tư đến không còn một mảnh.

"Không đau." Cô lắc lắc đầu.

"Lên xe đi."

Thi Ngạo Tước xoay người mở cửa xe, lúc này mới buông lỏng tay Tô Cửu Y ra, đợi cho Tô Cửu Y ngồi lên, anh tiến về phía trước một bước, sau đó cúi người.

"Tước thiếu?!"

Khi thân thể của anh vừa mới nghiêng xuống dưới, Tô Cửu Y theo bản năng hô ra tiếng, sau đó nhanh chóng nghiêng mặt đi, lúc này mới tránh khỏi đụng mặt với anh.

Thi Ngạo Tước bị phản ứng quá kích của cô chọc cười, môi mỏng khêu gợi giương lên một độ cong đẹp mắt, anh tiến đến bên tai của cô nói một câu: "Cài dây an toàn mà thôi,  em cho rằng muốn làm gì?"

Tô Cửu Y cảm thấy rất ngượng ngùng, vừa rồi cô quả thật cho là anh muốn hôn cô, nếu không cũng sẽ không phản ứng quá kích như vậy, không ngờ anh chỉ là cài dây nịt an toàn cho cô.

"Cái kia, em tự làm là có thể rồi..."

Cô hít vào một hơi thật sâu, sau đó một lần nữa ngồi thẳng người, nhưng vẫn cố gắng hết mức duy trì khoảng cách với anh, bởi như vậy, cả người cô nhìn có vẻ có chút cứng ngắc.

Thi Ngạo Tước cũng không tính để cô tự ra tay, chỉ nhìn cô một cái, liền động tác lưu loát cài dây an toàn lên cho cô, sau đó thay cô đóng cửa xe.

Anh vòng qua đầu xe ngồi vào trong xe, cho nổ máy lái xe ra ngoài.