Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 1079: Anh bá đạo?



Editor: May

Tô Cửu Y nằm trên giường nghỉ ngơi suốt nửa tháng, tuy thương thế có chuyển biến tốt đẹp nhưng khép lại rất chậm, bác sĩ Trần nói với Thi Ngạo Tước điều này là do thân thể của cô quá yếu, cần bồi bổ một chút thực phẩm dinh dưỡng.

Thật ra bắt đầu từ khi Tô Cửu Y bị thương tỉnh lại, liền có chuyên gia phụ trách ăn uống cuộc sống hàng ngày của cô, rất chú trọng đến món ăn, toàn bộ đều là một chút rau dưa hoa quả có lợi cho khôi phục thân thể của cô.

Chỉ là khẩu vị Tô Cửu Y thật sự rất không tốt, mỗi bữa cơm đều ăn rất ít, cộng thêm miệng vết thương ở ngực, có đôi khi cô ngay cả nuốt xuống cũng sẽ ảnh hưởng đến vết thương, dẫn đến đau nhức vô cùng kịch liệt.

Quản sự hồi báo chuyện này cho Thi Ngạo Tước, lúc Thi Ngạo Tước biết được chuyện này chỉ là nhíu nhíu mày không nói gì, không có phân phó của anh, bên phía phòng bếp cũng chỉ có thể như cũ.

Thẩm Chanh cố ý sai người ta mang từ nước ngoài một chút huyết yến thượng đẳng trở về cho Tô Cửu Y bồi bổ thân thể, hơn nữa căn dặn xuống dưới, bảo người ta mỗi ngày phải hầm cách thủy một chung huyết yến cho Tô Cửu Y uống.

Biết là tâm ý của Thẩm Chanh, dù cho Tô Cửu Y uống không nổi, cũng bắt buộc mình uống không ít. Cô muốn mau chóng khỏe lại, cho nên chỉ có thể không ngừng bức bách mình.

Lúc Thi Ngạo Tước nhìn Tô Cửu Y, cô đang rót từng muỗng từng muỗng tổ yến vào miệng, cô nhíu nhíu mày bộ dáng khổ không thể tả, ngược lại chọc cười Thi Ngạo Tước.

"Rất khó ăn?"

Anh nói xong, bước dài vào gian phòng, khóe môi chứa đựng chút nụ cười nhạt, đôi mắt thâm thúy mang theo chút nhu hòa, nhìn có vẻ tâm trạng rất không tệ.

Bởi vì bình thường sau khi Thi Ngạo Tước làm xong công việc một ngày mới sẽ đi qua, cho nên Tô Cửu Y vốn không ngờ anh sẽ đến thăm cô vào khoảng thời gian giữa trưa này, vì vậy sững sờ một chút, nhìn anh sợ run một hồi lâu mới nghĩ đến trả lời anh, "Không phải quá khó ăn, em chỉ là ăn quá no, cảm giác đã ăn không vô."

Thi Ngạo Tước đi đến ngồi xuống bên giường, nhận bát sứ từ trong tay cô, nói: "Không phải em thích ăn nhất ư, sao mới ăn một chút như vậy liền no bụng rồi."

Ở trong ấn tượng của Thi Ngạo Tước, Tô Cửu Y là một người có thể ăn, còn nhớ lần trước ở trong khách sạn lúc đính hôn của Tô Man Ngưng và Tống Trí Kha, một mình cô trốn ở trong góc, vừa uống rượu vừa ăn điểm tâm.

Còn có lần trước lúc cô làm cá cho anh ăn, ăn quá no không đứng nổi. Một lần gần đây là sau khi khai phá mảnh đất trống ở thành tây đã tổ chức một buổi dạ vũ ở nơi đó, cô cũng ăn rất nhiều đồ ngọt.

Cô gái thích ăn này, thường hay phàn nàn ở trước mặt anh là làm việc ở nhà họ Thi, lượng công việc quá lớn còn ăn không đủ no, rất ít nghe được cô sẽ kêu no bụng.

Tô Cửu Y bĩu môi, "Em nằm trên giường nửa tháng cũng không xuống giường được, không có vận động có thể ăn nhiều như vậy đã rất không tồi rồi. Em cảm thấy nếu em lại tiếp tục như vậy nữa, sẽ biến thành một người mập mạp rất xấu rất xấu."

"Béo chút cũng tốt." Thi Ngạo Tước thả bát sứ đến trên bàn bên cạnh, rút từ trong hộp giấy ra một tờ khăn giấy lau miệng cho cô, vừa lau vừa nói: "Anh thích em béo một chút, như vậy sẽ không có người đoạt với anh nữa."

Tô Cửu Y ngoan ngoãn dựa vào trên giường không nhúc nhích, mặc cho anh lau tổ yến dính trên khóe môi của cô, đợi sau khi anh ném khăn giấy vào thùng rác, cô mới nói: "Nào có người dám đoạt với anh, anh rất bá đạo."

"Anh bá đạo?" Thi Ngạo Tước ung dung thản nhiên hỏi: "Anh là bá đạo với em, hay là bá đạo với ai, hoặc là em cảm thấy anh làm chuyện gì bá đạo rồi sao?"

"Chuyện này à...." Tô Cửu Y suy nghĩ một lúc, vốn muốn lấy mấy hành động làm ví dụ, nhưng nghĩ rất lâu cũng nghĩ không ra anh bá đạo chỗ nào.