Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 1088: Trao đổi trái tim cùng trái tim (4)



Editor: May

"Đi đây." Thích Cảnh Nhân đứng lên từ dưới đất, phất phất tay với anh, "Lần sau nhớ mời tôi ăn cơm."

Không đợi Tần Thiếu Bạch đáp lại, cô liền xoay người rời đi, không có một chút do dự, dứt khoát giống hệt như lúc tới đi làm vậy.

Tần Thiếu Bạch ngồi bệt dưới đất, một tay dựa vào trên đầu gối nâng cằm lên, ở trước một giây bóng dáng của cô muốn biến mất ở trong tầm mắt, anh mở miệng nói: "Thích Cảnh Nhân, anh thích em."

Giọng rất nhỏ rất nặng, bị tiếng nhạc nhẹ vẫn luôn phát ra bao phủ, nhanh chóng tiêu tán trong không khí.

"Em cũng thích anh."

Khoảnh khắc đi ra cửa chính Ciaos, Thích Cảnh Nhân động môi, lại không có tiếng động nào. Giống như chỉ là đang tự nói với mình, nhắc nhở mình, đã sớm có tình cảm với anh, chỉ xưa nay đều không muốn thừa nhận thôi.

Trên sách nói: Khi bạn yêu một người, bạn có thể tìm được sự hiện hữu của anh ở trong một vạn người, cũng có thể nghe ra giọng nói của anh ở trong tiếng nói của vạn người.

Thích Cảnh Nhân không rõ ràng lắm mới vừa rồi mình làm thế nào nghe được giọng nói của anh, cô chỉ biết là khi nghe anh nói "Thích Cảnh Nhân, anh thích em", lòng của cô liền ấm áp.

Loại cảm giác này thường có, nhưng mỗi một lần sinh ra loại cảm giác này đều có anh ở bên người, cô vẫn là rất hoài niệm ngày làm người pha rượu, ở một chỗ phức tạp như vậy, từ đầu đến cuối anh vẫn luôn canh giữ ở cạnh cô, cô chơi trò chơi cả đêm, anh vì cô pha chế rượu cả đêm.

Rượu anh pha chế ra lúc nào cũng không đúng khẩu vị khách, nhưng anh lại luôn có thể hoa ngôn xảo ngữ bỏ đi ý niệm muốn trách cứ người pha rượu ở quầy bar trong đầu khách hàng.

Thích Cảnh Nhân nghĩ, đó là một thời gian ngắn vui vẻ nhất từ khi lớn lên của cô, cầm tiền lương Thi Ngạo Tước phát, hưởng thụ chế độ đãi ngộ cao của anh em anh với cô.

Lúc nào cô cũng nằm sấp ở trên quầy bar nghịch điện thoại, ngủ gà ngủ gật, Tần Thiếu Bạch luôn ở ngay bên cạnh ứng phó khách hàng, lo lắng cô ngủ cảm lạnh cởi áo khoác duy nhất trên người mình phủ lên cho cô. Lại vì giá trị dáng người quá tốt mà gọi đến một đám ong bướm, nguyên một đám bay qua.

Thích Cảnh Nhân đưa tay mở cửa xe, lúc đang muốn ngồi vào liền đột nhiên cảm giác được trên cổ tay thêm một bàn tay nóng rực, không đợi cô nhìn rõ hình dạng người tới, đã bị đối phương dùng sức kéo ra sau, sau đó cả người cô liền bất ngờ không cảnh giác được ngã vào một cái ôm quen thuộc.

Lần đầu tiên Tần Thiếu Bạch có một loại xúc động muốn ôm một phụ nữ, lần đầu tiên không khắc chế nổi xúc động mình, lần đầu tiên muốn giữ lại một người phụ nữ như vậy, giữ ở bên người. 

Mùi thuốc lá nhàn nhạt, hương nước hoa thanh u, Thích Cảnh Nhân còn nhớ rõ cô từng nói, cô đối nhân xử thế thất bại nhất chính là có một sở thích tục tằng, sở thích tục tằng này rất kỳ quái, thích ngửi thấy mùi hương Cologne.

Thích Cảnh Nhân giương mắt liền đối diện với đôi mắt mênh mông không thấy đáy của Tần Thiếu Bạch, nét mặt của anh là nghiêm túc trước giờ chưa từng thấy qua, cứ nhìn cô như thế, dùng nhu tình vây quanh cô

"Anh dùng nước hoa?"

Thích Cảnh Nhân không có giãy khỏi ngực của anh, mà là vùi mặt đến vị trí ngực anh, nhẹ nhàng ngửi ngửi, dường như rất thích thứ mùi hương này, cô dừng lại thêm bốn năm giây.

"Dùng rồi." Tần Thiếu Bạch nói.

Thật ra anh vẫn rất nhạy cảm với nước hoa, có đôi khi ngửi thấy mùi nước hoa trên thân người khác cũng sẽ hắt xì không ngừng, cho nên xưa nay anh luôn không dùng nước hoa, thậm chí từ chối tất cả món đồ có liên quan đến mùi thơm.

Đến khi gặp được Thích Cảnh Nhân, anh thay đổi thói quen cuộc sống của mình, bắt đầu thích ứng từng chút từng chút, chậm rãi thử tiếp thu.