Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 1095: Có phải miệng vết thương của em lại đau rồi không?



Editor: May

"Lừa gạt em."

Thi Ngạo Tước nói xong, lại đi về phía Tô Cửu Y, vốn anh là đốt thuốc, kết quả đi ra mấy bước nghĩ đến cái gì, liền bóp tắt thuốc.

Tô Cửu Y bĩu môi, là cô quá dễ lừa gạt, lừa gạt cô đã lừa gạt đến nghiện à? Trước đây lúc giúp anh rửa xe anh nói không có rửa xe sạch sẽ trong thời gian quy định liền trừ tiền lương, rửa rửa quần áo cô ướt, anh bảo cô trở về phòng thay quần áo, anh cũng hạn định thời gian, hơn nữa còn muốn trừ tiền lương. Như vậy giữ lại đi, phải bao lâu cô mới có thể gom đủ tiền mở tiệm bánh ngọt chứ?

Tô Cửu Y không có ý thức được, một người làm công muốn dùng tiền gởi ngân hàng của mình mở ra tiệm bánh ngọt hoàn toàn là đầm rồng hang hổ, dù một năm góp đủ mười vạn, ít nhất cũng phải hai mươi năm mới có thể mở một tiệm bánh ngọt hơi có thể diện một chút.

Thi Ngạo Tước ngồi xuống ở trước mặt cô, nhìn thấy bộ dáng của cô, không nhịn được đưa tay vuốt vuốt đầu của cô, khóe miệng của anh chứa đựng nụ cười nhạt, trong đôi mắt thâm sâu bị yêu thương cưng chìu lấp đầy.

"Tước thiếu" Tay cô gái nhỏ mới vừa rồi còn là vẻ mặt vô tội chống cằm nhìn anh, sau đó cười, "Anh đã không có ý định trừ tiền lương của em, vậy... có suy nghĩ qua cho em thêm tiền lương không?"

"Em cảm thấy thế nào?" Thi Ngạo Tước dùng ngón tay suông dài đẩy tóc rủ xuống trên trán cô ra, giọng nói của anh hơi có chút sâu lắng, nhưng nghe vào lại làm cho người ta cảm giác được tâm tình của anh rất không tệ.

"Em cảm thấy anh có nha." Tô Cửu Y nghiêm trang nói: "Hiện tại không phải chúng ta ở cùng một chỗ ư, làm bạn gái của anh, hẳn là có chút thù lao, nếu không ai lại chịu làm chứ!"

"À?" Thi Ngạo Tước nhíu mày, "Vậy ý của em là nói, nếu anh không cho em thêm tiền lương em liền không muốn làm bạn gái của anh không."

Anh nói xong, đưa tay dời xuống từ trên trán của cô, ngón tay khớp xương rõ ràng nắm cằm của cô, nhẹ nhàng nâng lên, nhìn thẳng ánh mắt của cô.

"Em làm sao dám." Tô Cửu Y nói xong, đột nhiên cười ra tiếng, ngay tại lúc Thi Ngạo Tước cảm thấy có chút khó hiểu, cô thoáng bắt lấy tay anh, bởi vì anh mặc chính là áo sơ mi, cho nên Tô Cửu Y rất dễ dàng liền cuốn tay áo của anh lên, khiến một mảnh làn da nâu rắn rỏi trên tay anh đều lộ ra.

Ngày xưa Tô Cửu Y ở trước mặt Thi Ngạo Tước luôn là một bộ dáng cô gái ngoan ngoãn, tuy rằng thỉnh thoảng cũng sẽ làm mấy chuyện xấu, nhưng cô vẫn không tính là phúc hắc, cho nên Thi Ngạo Tước cũng thật không ngờ cô ý định dùng thêm tiền lương để nhiễu loạn suy nghĩ của mình, là vì kiểm tra trên người anh có bị thương hay không.

"Xanh mét rồi!" Tô Cửu Y liếc mắt liền thấy máu ứ đọng trên cánh tay của anh, một mảnh lớn cỡ bàn tay.  

Cô dùng tay chạm nhẹ một chút, sợ làm đau anh, lại nhanh chóng thu hồi tay. Cô nhíu nhíu mày, đè thấp giọng một chút: "Em đã nói anh bị thương mà, anh còn nói anh không sao."

Thi Ngạo Tước ung dung thản nhiên để tay áo xuống, nhàn nhạt nói: "Chỉ là va quẹt một chút, không có gì đáng ngại."

"Cũng sưng lên rồi còn nói không có gì đáng ngại!" Tô Cửu Y cũng không ngờ phản ứng của mình sẽ quá kích như vậy, có thể là quá kích động, vết thương ngực cô lại đau ê ẩm, nhưng vì không để cho Thi Ngạo Tước phát hiện, cô cố gắng chịu đựng.

Thi Ngạo Tước nhìn cô, khẽ nhíu mày, hỏi cô, "Có phải miệng vết thương của em lại đau rồi không?"

Hiển nhiên, Tô Cửu Y kịp thời che dấu, nhưng cũng không thể tránh được ánh mắt của anh.

"Không còn đau nữa." Tô Cửu Y nói: "Cũng là vết thương của anh mới là rất đau đi." Cô nói xong xoay người qua, lấy từ trong tủ quần áo ra cái hòm thuốc, định xử lý vết thương trên cánh tay anh một chút.