Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 1100: Điện thoại di động của anh ấy tắt máy, có lẽ là hết pin rồi



Editor: May

"Ba, người đừng lo lắng, chị sẽ không làm gì chúng ta." Tô Man Ngưng biết Tô Trấn Hùng đang lo lắng cái gì, vì vậy liền mở miệng an ủi ông.

Thật ra nhà họ Tô quả thật là mắc nợ chị của cô, kể từ sau khi cô sinh ra, lòng dạ và tinh lực tất cả mọi người trong nhà đều tiêu xài ở trên người của cô, cô được nâng niu sủng ái trong lòng bàn tay, nhưng chị gái cô vẫn luôn chịu lạnh nhạt.

Đến bây giờ Tô Man Ngưng vẫn còn nhớ, ngày xưa mỗi một năm sinh nhật cô, đều có một bánh ngọt rất lớn bày ở trên bàn cơm, từ trên xuống dưới tất cả mọi người nhà họ Tô đều im lặng đứng ở bên cạnh, nhìn cô cầu nguyện.

Mà mỗi một lần, cô đều không thấy được bóng dáng chị của cô, sau đó cô mới biết được, thì ra sinh nhật của cô và chị của cô là cùng một ngày. Đều là tiểu thư nhà họ Tô, đều là sinh nhật, nhưng chênh lệch thật sự là rất lớn.

Tô Man Ngưng nghĩ, nếu như đổi thành cô bị lạnh nhạt, bị xem nhẹ, cùng bị tất cả mọi người đối đãi như vậy, cô có thể sẽ sụp đổ, có thể sẽ không có dũng khí sống sót.

"Mong là vậy." Tô Trấn Hùng dùng sức hít một hơi thuốc, sau đó ném tàn thuốc vào trong gạt tàn thuốc, đứng dậy sải bước đi lên lầu.

Nhìn ông vào phòng sách, Triệu Thư Nhã mới lôi kéo Tô Man Ngưng ngồi xuống bên cạnh bà, nhỏ giọng hỏi cô: "Man Ngưng, vừa rồi con nói thật sao? Tô Cửu Y thật sự ở cùng Thi Ngạo Tước?"

"Bọn họ quen biết, hơn nữa quan hệ rất không tồi là sự thật, về phần có ở cùng nhau hay không, con cũng không rõ ràng lắm." Tô Man Ngưng trả lời thành thật, bởi vì cô xác thực không rõ đến tột cùng quan hệ giữa Tô Cửu Y và Thi Ngạo Tước đã đến một bước kia chưa.

"Vậy con hỏi Trí Kha một chút đi." Triệu Thư Nhã nói: "Dùng quan hệ giữa nó và Thi Ngạo Tước, Thi Ngạo Tước có chuyện gì cũng nhất định sẽ không lừa gạt nó, hơn nữa con cũng có thể nhân cơ hội giao lưu trao đổi với Trí Kha thật tốt."

"Mẹ." Tô Man Ngưng nhăn lông mày một chút, "Vừa rồi con và Tống Trí Kha mới gặp mặt, hiện tại gọi điện thoại qua sẽ không thích hợp."

"Chỉ bởi vì các con vừa gặp mặt, con mới càng nên gọi điện thoại cho nó. Làm bạn gái, quan tâm bạn trai một chút thì có cái gì không thích hợp? Hơn nữa, con và nó đã đính hôn, nó là vị hôn phu của con, cũng là chồng tương lai của con. Dù tra hỏi, cũng là thiên kinh địa nghĩa." Triệu Thư Nhã nói đến là chuyện đương nhiên.

"Vậy cũng được." Tô Man Ngưng thật ra cũng không phải rất muốn cho Tống Trí Kha gọi điện thoại, bởi vì cô cảm thấy có đôi khi phụ nữ thái chủ động ngược lại sẽ làm cho đàn ông cảm thấy phản cảm, nhưng lại không tốt không thuận theo ý của Triệu Thư Nhã, đành phải lấy điện thoại di động ra gọi cho Tống Trí Kha.

Lúc cô gọi cho Tống Trí Kha, Tống Trí Kha đang bày mưu tính kế cho Tần Thiếu Bạch, bởi vì liên quan đến chuyện quan trọng, anh cố ý tắt điện thoại, cho nên Tô Man Ngưng liên tiếp gọi nhiều cuộc đều không gọi được.

Thấy Tô Man Ngưng có chút mất mát, cộng thêm điện thoại đã rất lâu không có tiếp thông, Triệu Thư Nhã liền hỏi cô: "Làm sao vậy, không nhận điện thoại của con à?"

"Điện thoại di động của anh ấy tắt máy, có lẽ là hết pin rồi." Tô Man Ngưng nói xong đứng lên, "Con mệt rồi, muốn trở về phòng nghỉ ngơi. Mẹ, người cũng đi ngủ sớm một chút đi."

Sau khi nói xong lại nghĩ đến cái gì đó, thấp giọng nói: "Có chuyện gì thì thương lượng thật tốt, mẹ và ba cũng đã một bó tuổi, nếu thật làm ồn ly hôn gì đó, sẽ để cho người chê cười. Dù sao nhà họ Tô ở trên thương trường cũng được coi như là một gia đình có mặt mũi, bình thường nhất định có rất nhiều người đều đang yên lặng chú ý nhất cử nhất động của chúng ta."

Triệu Thư Nhã ừ một tiếng, "Chuyện này mẹ sẽ có chừng mực, con mệt rồi liền lên trên nghỉ ngơi đi."

Tô Man Ngưng khẽ gật đầu: "Ngủ ngon."