Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 1107: Không thể nghĩ một cái tên hơi có chiều sâu một chút được sao



Editor: May

Sau khi nói xong, Tô Cửu Y mới sực tỉnh ý thức được gì đó, có chút kinh ngạc nhìn Thích Cảnh Nhân, "Thân thế của cậu có liên quan tới ông ta?"

"Ông ấy là ba tớ." Thích Cảnh Nhân không hề giữ lại để lộ ra thân phận chân thật của mình.

Trước đó Tô Cửu Y cũng đoán được thân phận bối cảnh của Thích Cảnh Nhân không đơn giản, bởi vì không phải bất kỳ ai cũng có thể kết thông gia với nhà họ Thi, cho nên cô nghĩ, có lẽ ba mẹ Thích Cảnh Nhân là trên quan trường, kết thông gia thương chính, liên thủ cường mạnh, hai nhà có địa vị như vậy ở trong thành phố này sẽ càng thêm vững chắc.

"Cậu tin sao?"

Thích Cảnh Nhân mở miệng hỏi cô, giống như lần đầu tiên khi Tô Cửu Y hỏi Thích Cảnh Nhân có tin cô là đại tiểu thư nhà họ Tô không.

"Tin." Tô Cửu Y nói xong, lại nghĩ đến cái gì, hỏi cô, "Tại sao cậu không phải là họ Mạc?"

Con cái theo họ ba lưu truyền đến trăm ngàn năm, hoàng tộc sẽ càng thêm chú trọng, thông thường mà nói, đế vương hoặc là nhà quan lớn càng thêm nghiêm khắc với họ con cái, sẽ có rất ít người để con gái của mình theo họ người khác.

"Tớ theo họ mẹ." Thích Cảnh Nhân tựa ở trên lan can bệ cửa sổ, nhìn tòa cao ốc đối diện, lâm vào trong hồi ức: "Năm đó lúc sinh tớ ra, mẹ của tớ khó sinh mà chết, thậm chí chưa kịp nhìn tớ một cái. Ba tớ vì tưởng nhớ bà, liền để cho tớ theo họ mẹ. Sau đó tớ nghe nói, lúc ấy chuyện này dẫn tới oanh động rất lớn, không ít quan chức cấp cao tỏ vẻ phản đối, nói Thích là họ khác, thân là công chúa không thể theo họ khác."

"Chỉ là khi đó thái độ ba tớ rất kiên quyết, bất chấp mọi người phản đối đặt cho tớ một cái tên "Thích Cảnh Nhân", là ý tưởng nhớ người xưa. Thật ra ban đầu ba tớ đã quyết định tên của tớ rồi, nói bất kể là con trai hay con gái, đều gọi là Mạc Hạ."

Tô Cửu Y ở bên cạnh yên lặng nghe, đến khi Thích Cảnh Nhân quay sang hỏi cô một câu "Biết tại sao phải gọi Mạc Hạ không", cô mới lắc lắc đầu, nói: "Không biết."

Thích Cảnh Nhân nhếch môi, "Bởi vì anh trai tớ tên Mạc Thiên, cho nên tớ cũng chỉ có thể tên Mạc Hạ."

Tô Cửu Y phốc một tiếng bật cười, "Ý là thống nhất thiên hạ sao?"

"Đúng vậy." Thích Cảnh Nhân ôm lấy đầu gối, gác cằm lên, cười nói: "Lúc nghe ba tớ nói những điều này, tớ liền châm chọc, không thể nghĩ một cái tên có chút chiều sâu được sao. Nam tên Mạc Hạ thì còn được, nữ tên là Mạc Hạ.... Hạ xuống thứ gì."

"Ha ha!" Tô Cửu Y cười lớn tiếng, nhưng ngay sau đó lại ngưng cười, cô nhìn bên mặt Thích Cảnh Nhân, im lặng một lát, nhẹ giọng nói: "Nhưng mẹ của cậu rất thương cậu."

"Mẹ thật sự rất thương tớ." Thích Cảnh Nhân vẫn cười như cũ, "Bà ấy dùng mạng của mình đến sửa lại tên của tớ."

"Thích Cảnh Nhân." Cô nhớ kỹ tên của mình, lại nghĩ tới người ở trong thiên đường kia, thật ra cô và mẹ vẫn luôn không có tách ra, thật ra mẹ vẫn luôn bảo vệ cô.

"Thích Cảnh Nhân." Tô Cửu Y gọi tên của cô ấy, cô vẫn cho là mình là người bất hạnh nhất, nhưng hiện tại nghĩ lại, cô còn may mắn hơn Cảnh Nhân một chút, ít nhất cô còn từng thấy qua bộ dáng của mẹ mình, ít nhất mẹ còn cùng cô trải qua sinh nhật mấy lần.

Có đôi khi sự thật chính là tàn khốc như vậy, có thể cho bạn tốt nhất, nhưng cũng cướp đoạt thứ bạn quan tâm nhất, sau đó để bạn sống thật tốt trên cõi đời này, nhận hết dày vò. Nhưng mà tất cả điều này, không có bất cứ người nào có thể chia sẻ với bạn, chỉ có thể chính một mình bạn âm thầm chịu đựng.

Cho nên bọn họ phải làm, là học cách để xuống, học cách quên, quý trọng người trước mắt.