Bị anh nhéo cằm, Thi Khả Nhi hơi ngửa đầu, lại không đẩy anh ra, cũng không giãy dụa, cứ nhìn anh như thế, khóe miệng treo nụ cười hờ hững.
Một câu "Nếu như em chết trước thì sao" khiến ánh mắt Thi Mị trở nên âm u, bàn tay tăng thêm vài phần lực đạo, anh lạnh lùng mở miệng: "Em dám."
"Đây không phải vấn đề có dám hay không, bởi vì ai cũng không thể xác định được mình có thể rời khỏi cái thế giới này vào một phút đồng hồ nào đó hay không. Hơn nữa có đôi khi vận mệnh chính là như vậy, nó thích đùa giỡn với mình, thích vào lúc người ta hạnh phúc nhất cướp đoạt tất cả của anh ta, kể cả tánh mạng."
Thi Khả Nhi nhìn rất thông suốt, bởi vì cô vẫn luôn cảm thấy, mặc kệ sống hoặc chết, đều là chuyện mỗi người phải đối mặt, chẳng qua là vấn đề sớm hay muộn mà thôi.
Làm luật sư bao nhiêu năm qua, cô trải qua rất nhiều, thường thấy hiện trường sinh ly tử biệt, cho nên nhiều khi cô sẽ yên tĩnh suy nghĩ về cuộc sống, dần dà, cô liền nhìn phai nhạt rồi.
Sinh sinh tử tử thật ra cũng không có quá quan trọng, cả đời người, không cần quan tâm đến dài bao nhiêu, có thể sống lâu bao nhiêu, kết quả là gì cùng không quan trọng, quan trọng là quá trình.
Giống như hiện tại, cô đang hưởng thụ quá trình này, hưởng thụ quá trình người đàn ông này bởi vì vài lời nói của cô mà nổi lên ghen tuông.
Nếu như sớm một chút dùng đến chiêu này, có lẽ cô và anh đã sớm ở cùng một chỗ, có lẽ cô đã sớm nghe được chính miệng anh nói cô là người phụ nữ của anh rồi.
"Anh mặc kệ, tóm lại anh còn ở đây một ngày, anh liền không cho phép em chết, không cho phép em rời khỏi anh." Thi Mị đột nhiên buông cằm của cô ra ôm cô vào trong lòng, ôm cô thật chặt, nhấn mạnh ở bên tai cô: "Em là của anh, cho nên cuộc đời của anh chỉ có thể để cho anh điều khiển."
"Anh, anh quá bá đạo rồi." Thi Khả Nhi tựa ở trên vai của anh, nghe anh nói xong lời tình cảm bá đạo, trên mặt lộ ra thỏa mãn chưa từng có trước đó.
"Yêu em, mới bá đạo với em." Thi Mị càng ôm chặt lấy cô, thả giọng nói xuống cực kỳ thấp.
"Gì?" Thi Khả Nhi nghe không rõ lời nói vừa rồi của anh.
"Không có gì." Anh nói xong, đẩy cô từ trước mặt ra, khôi phục vẻ mặt lạnh lùng lúc trước.
Thi Khả Nhi cũng không nói thêm gì nữa, đưa tay sửa sang lại cổ áo sơ mi có hơi mất trật tự của anh một chút, nói: "Anh, thật ra em vẫn luôn rất thích buộc caravat cho đàn ông."
Thi Mị lạnh lùng ừ một tiếng, không nhanh không chậm mở miệng: "Anh cũng không buộc caravat."
"Vậy anh không phải đàn ông em thích." Thi Khả Nhi trực tiếp thu hồi tay, sau đó ngồi xuống lần nữa.
Thi Mị cũng ngồi xuống, anh đầu tiên là chậm rãi vén ống tay áo lên, rồi mới híp mắt lạnh nhìn cô một cái, cười như không cười giơ khóe môi lên: "Anh đương nhiên không phải đàn ông em thích."
"Ừ, coi như anh biết người biết ta." Thi Khả Nhi nói xong, nâng chung trà lên uống một ngụm trà.
"Anh là đàn ông em yêu."
"Phốc...."
Sau khi nghe được lời của anh, Thi Khả Nhi còn chưa kịp nuốt xuống trà trong miệng liền phun ra, đương nhiên, người đàn ông ngồi ở đối diện cô không thể may mắn thoát khỏi.
Thi Khả Nhi lúng túng một giây, sau đó rất nhanh đứng dậy, rút mấy tờ khăn giấy từ hộp giấy bên cạnh ta cho Thi Mị lau mặt.
Cô vừa lau, vừa kiên nhẫn khuyên giải người đàn ông đang có sắc mặt ảm đạm tới cực điểm nào đó: "Anh, nếu anh nghĩ như vậy, chúng ta hôn cũng đã hôn, đầu lưỡi cũng đụng phải đầu lưỡi, nước miếng cũng nếm qua rồi. Cho nên đồ phun ra từ trong miệng của em, anh hoàn toàn không cần phải ghét bỏ."