Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 1200: Thi Mị vs Thi Khả Nhi (49)



Editor: May

"Tại sao...."

Giọng nói Tiễn Hạo run rẩy rất lợi hại, bởi vì sợ, cũng bởi vì khủng hoảng, lăn lộn ở trên thương trường bao nhiêu năm qua, người muốn hại anh ta rất nhiều, nhưng chưa bao giờ có một ai có thể chân chánh gần gũi thân thể của anh ta, không ngờ sẽ thua bởi một người không hề lui tới, thậm chí là trên tay người không có bất kỳ liên quan gì.

Người anh ta tìm tới, bị thương, bị giết, mà hiện tại tánh mạng anh ta cũng khó giữ nổi, là sinh hay là chết, đã không phải là anh ta có thể khống chế được rồi.

Cuối cùng Thi Mị thu hồi tầm mắt, hờ hững quét mắt liếc nhìn Tiễn Hạo.

"Bởi vì anh đắc tội người phụ nữ của tôi."

Anh giơ môi mỏng lên, cười như không cười, nói mỗi một chữ đều có lực độ, và khát máu tàn nhẫn như vậy.

"Phụ nữ của anh là ai, tôi đắc tội người phụ nữ của anh khi nào...."

Dù thế nào Tiễn Hạo cũng không ngờ, người phụ nữ mà mình từng nhục nhã ở bên ngoài toà án trước mặt mọi người chính là mồi dẫn lửa tổn thương của anh.

Nếu như không phải anh ta nói câu "Nhìn dánh dấp mày coi như có vài phần tư sắc, này nếu bán ra ngoài, nhất định có thể kiếm được một số lớn, không bằng như thế này đi, mày cũng đừng làm luật sư nữa, tao giới thiệu cho mày một công việc đứng trám, một đêm kiếm ba năm ngàn là không thành vấn đề." với Thi Khả Nhi, có lẽ anh ta sẽ không rơi xuống mức thảm như vậy.

"Phụ nữ của tôi là ai không tới phiên anh hỏi, càng không tới phiên anh biết." Ánh mắt Thi Mị đột nhiên lạnh xuống, chảy ra một đạo ánh sáng lạnh hại người, "Anh chỉ cần nhớ kỹ một câu, người họ Thi, mặc kệ nam hay nữ, già hay trẻ, đều không phải là người anh có thể đắc tội được."

"Họ Thi kia...." Cuối cùng Tiễn Hạo ý thức được gì đó, anh giơ tay chỉ một hướng khác bên ngoài toà án, thấp thỏm lo âu mở miệng: "Cô ta.... vị luật sư đó, là phụ nữ của anh?"

Chuyện khác anh ta không biết, nhưng cô ta họ gì thì anh lại nhớ rất rõ ràng, cô.... Họ Thi!

"Sao, anh có ý kiến?" Thi Mị lười biếng vuốt vuốt nhẫn trên ngón tay, nhìn động tác như không cẩn thận, ưu nhã giống như là một người vương tử cao quý, giữa phong cách lẫn cử chỉ hiển lộ ra cao quý rõ ràng, trên người dường như mang theo một tầng tia sáng chói mắt.

"Không dám, không dám...." Cho dù có ý kiến, sợ rằng Tiễn Hạo cũng không dám nói ra, bởi vì không có gì càng quan trọng hơn bảo trụ mạng của mình.

"Là anh nói phụ nữ tôi không giống kẻ có tiền?" Thi Mị hơi híp con ngươi lại, giọng điệu dửng dưng.

"Tôi.... Thật ra tôi không có ý đó, tôi chỉ là...." Tiễn Hạo ấp úng, không biết nên giải thích thế nào, bởi vì vừa rồi anh ta đúng là đã nói như vậy.

Hiện tại anh ta mới hiểu được, tại sao lúc mình nghi ngờ cô không có mấy trăm vạn, cô sẽ lạnh nhạt nói cô thật sự không có mấy trăm vạn, nhưng cô có mấy trăm tỷ.

Lúc ấy anh cho rằng cô chỉ là thuận miệng nói, không ngờ cô nói thật sao.

"Là anh nói muốn giới thiệu phụ nữ của tôi đi đứng trạm?" Thi Mị híp con ngươi càng sâu, khóe miệng của anh gợi nụ cười lên, nụ cười cũng không đạt tới đáy mắt, so với lúc nổ súng lúc trước, giờ khắc này anh ngược lại sẽ khiến người ta cảm thấy càng thêm khát máu vô tình.

Tiễn Hạo dùng sức lắc đầu, liều mạng lắc đầu, anh ta cũng không dám thừa nhận, lại không dám phủ nhận, bởi vì anh ta biết rõ làm như vậy sẽ có kết cục gì.

Thi Mị nhẹ lướt mắt nhìn anh, thu liễm ý cười, trở nên lạnh lùng mà tàn nhẫn: "Cửa nát nhà tan và tài sản tan hết, anh tự lựa chọn một thứ. Vợ và con gái anh ai thích hợp làm tiểu thư đứng trạm hơn, cũng do anh tới quyết định. Nhắc nhở anh một câu, nếu như anh không làm ra lựa chọn, hai người đều muốn khó giữ được."