Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 1210: Thi Mị vs Thi Khả Nhi (59)



Editor: May

Thi Khả Nhi lên lưng của anh, giống như lúc còn nhỏ, dùng tay ôm cổ của anh, vòng hai chân ở hông của anh, cả người bướng bỉnh treo đến trên người của anh.

"Béo lên rồi." Sau khi đi một đoạn, Thi Mị lạnh nhạt phát biểu đánh giá.

"Đâu có béo lên, em cao 1m65, 50 kg, thể trọng còn không đạt tiêu chuẩn." Thi Khả Nhi nói.

"Em là mập giả."

Một câu của Thi Mị, khiến Thi Khả Nhi không vui, ngay lập tức phản bác: "Ngực em lớn eo mông nhỏ, dáng người ma quỷ như vậy mà anh lại còn nói em mập giả sao!"

"Lớn ư?" Không ngờ, người đàn ông chỉ dửng dưng hỏi ngược lại một câu.

"Lớn hay không anh không cảm giác được à." Thi Khả Nhi nói xong, còn cố ý càng dùng sức ôm sát cổ của anh, kề sát chỗ mẫn cảm của mình ở trên lưng anh.

"Lớn hay không thì không rõ lắm, có chút mềm lại là sự thật." Anh nói.

"Anh, xin chú ý cách dùng từ của anh, không phải mềm, không phải mềm, là có co dãn!" Thi Khả Nhi nhấn mạnh, bởi vì theo ý cô, mềm chỉ dùng để hình dung bộ ngực rủ xuống.

"Chính là mềm." Thi Mị ung dung thản nhiên nói.

"Được rồi, anh nói mềm thì mềm, dù sao anh từng sờ nhiều ngực, hẳn là phân biệt rõ được cái gì là mềm, cái gì là có co dãn." Thi Khả Nhi làm ra nhượng bộ, trên thực tế là đang lấy lui làm tiến.

Thi Mị dừng bước chân một chút, nghiêng mắt liếc nhìn Thi Khả Nhi sau lưng, nheo con ngươi nguy hiểm lại, "Thi Khả Nhi, dám nói như thế nữa thử xem."

Uy hiếp của anh đối với Thi Khả Nhi mà nói cũng không có bất kỳ hiệu quả gì, chỉ là Thi Khả Nhi cảm thấy, bình thường lúc anh nói như vậy liền có nghĩa là cô chạm đến giới hạn của anh, nói cách khác, anh đây là đang gián tiếp phủ nhận từng chạm qua bất kỳ người phụ nữ nào ngoại trừ cô.

"Được, em không nói." Thi Khả Nhi cười, "Về sau lời anh không muốn nghe, em kiên quyết không nói."

"Ừ, nhớ kỹ lời em đã nói."

"Đương nhiên sẽ nhớ kỹ.... Nhưng anh, thật ra em còn có một vấn đề muốn hỏi anh."

"Hả?"

"Anh sẽ lấy em ư?" Đối với Thi Khả Nhi mà nói, có thể gả cho anh hay không cũng không có quá quan trọng, nhưng nhiều khi cô cũng giống như những phụ nữ khác, ước mơ tương lai có một ngày sẽ cùng người đàn ông mình yêu nhất đi vào cung điện hôn nhân.

"Đáp án có quan trọng như vậy sao?" Giọng nói Thi Mị không lạnh, lại có chút sâu lắng.

"Không có quá quan trọng, nhưng em muốn biết." Thi Khả Nhi đột nhiên nghiêm túc,  mở rộng nội tâm ở trước mặt anh.

"Sẽ."

Một chữ kiên định, khắc thật sâu ở trên trái tim Thi Khả Nhi.

Cô nhớ kỹ hôm nay, nhớ kỹ lúc này, nhớ kỹ lời anh đã nói, nhớ kỹ hứa hẹn của anh.

Nếu như anh không thực hiện, cô liền.... khóc cho anh xem!

"Lúc em kết hôn, phải mặc áo cưới đẹp nhất đắt tiền nhất, có một không hai trên toàn bộ thế giới." Chỉ cần là phụ nữ, đều có một mặt thiếu nữ, đương nhiên cũng bao gồm cả Thi Khả Nhi.

"Không có tiền mua." Thi Mị lạnh lùng nói.

"Em mặc kệ, anh không có tiền, vậy thì đi cướp, dù sao anh phải thỏa mãn yêu cầu của em, thỏa mãn nguyện vọng của em."

"Vậy em phải giảm béo, như vậy sẽ tiết kiệm được một chút tiền vải vóc." Thi Mị nói xong, chậm rãi giơ khóe môi lên, vẽ ra một độ cong nụ cười thật xinh đẹp, "Từ hôm nay trở đi, không cho phép ăn khuya, không cho phép uống cà phê, không cho phép ăn đồ ăn không tốt cho sức khỏe."

"Keo kiệt." Sau khi Thi Khả Nhi nói một câu, liền không thèm để ý tới anh nữa.

Không nghe được giọng nói của cô, Thi Mị ngược lại cảm thấy có chút không quen, vì vậy mở miệng nói: "Đùa em thôi."