Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 128: Chưa ăn thịt heo nhưng cũng thấy qua heo chạy



Editor: May

Hành động của Thẩm Chanh, hoàn toàn chọc giận Thi Vực.

Anh ngồi dậy từ trên người của cô, không nói một lời, gập eo liền bế cô lên, sau đó bước đi đến bên giường, trực tiếp ném cô lên giường.

Không đợi Thẩm Chanh làm ra bất kỳ phản ứng nào, anh đã đè người lên, bàn tay một phát nắm lấy cằm của cô.

Bản năng nói cho Thẩm Chanh biết, hiện tại người đàn ông này cực kỳ tức giận.

Ánh mắt của anh lạnh lẽo, toàn thân đều tản ra hơi thở nguy hiểm.

"Người phụ nữ này, lá gan của em ngược lại là rất lớn." Thi Vực dán ở bên tai Thẩm Chanh thì thầm, nụ cười bên khóe môi sâu không thấy đáy, "Cắn tôi? Chẳng lẽ em không biết là đang rước lấy họa."

"Tôi biết, tôi chính là muốn khiến anh tức giận thì như thế nào." Dù trong những lúc như thế này, tính tình không chịu thua của Thẩm Chanh vẫn không có cách thu liễm.

Ánh mắt Thi Vực trầm trầm, giống như là một hồ nước sâu không thấy đáy, thâm thúy lại khiến người ta say mê.

Đột nhiên, anh cười khẽ một tiếng, cúi đầu liền cắn lên môi Thẩm Chanh.

".... Ưm!!"

Đau nhức kịch liệt đột nhiên xuất hiện khiến Thẩm Chanh muốn hô đau, đáng tiếc chỉ có thể phát ra một tiếng than nhẹ.

Đối với phản ứng của cô, Thi Vực dường như rất hài lòng.

Anh một phát chế trụ vai Thẩm Chanh, bàn tay to dùng sức kéo một cái, quần áo thật tốt bị phá tan thành từng mảnh....

"Em gái anh!"

Thẩm Chanh tức giận mắng một tiếng, lần nữa dùng tay ôm cổ của anh.

Ngẩng đầu lên, phủ lên môi của anh lần nữa, dùng cắn vào, dùng sức, mùi máu tươi đậm đặc cứ như vậy tản mát ra.

Bị cầm thú này sỗ sàng đã không phải là lần đầu tiên rồi! Đặc biệt sao cô còn giả bộ rụt rè cái gì?

Không cắn cũng vô ích!

Vì thế liền có một hình ảnh hạn chế như vậy....

Một người đàn ông quần áo mất trật tự và một người phụ nữ quần áo rách nát không đủ che thân, lăn lộn quay cuồng ở trên giường lớn rộng ba mét.

Không biết là đang hôn nồng cháy, hay là đang chuyện gì khác, tóm lại thân thể hai người quấn chặt vào nhau....

Sau đó, giường lớn phát ra âm thanh kẽo kẹt kẽo kẹt....

Tôn Nham vừa vòng qua một khúc quanh cầu thang đi đến phòng ngủ chính, chợt nghe được bên trong truyền ra tiếng rên nhẹ mờ ám, mặt trực tiếp đỏ đến cổ.

Chưa ăn thịt heo nhưng vẫn từng thấy qua heo chạy chứ? Ông chủ cũng quá điên cuồng rồi!

Biết rõ anh muốn mang Thái Toàn tới gặp ngài ấy, còn muốn lựa chọn vào lúc này tiết dục, đây không phải rõ ràng là đang bắt nạt anh không có phụ nữ sao!

"Ưm....!"

".... Ừ!...."

Bên trong truyền tới rên rỉ, trêu chọc một luồng lửa trong máu Tôn Nham tuôn ra ngoài.

Đi qua đi lại ở ngoài cửa, đi cũng không được, ở lại cũng không xong.

Đi, nếu ông chủ trách tội xuống thì anh tự chuốc rắc rối.

Không đi, anh - mẹ kiếp quả thật cũng bị hành hạ chết!

"Trời ạ! Các người nghe thấy không! Tiếng kêu! Hơn nữa còn là truyền tới  từ trong phòng ngủ của thiếu gia!"

Đám nữ hầu sau vườn hoa đang muốn tán đi, chợt nghe được tiếng động truyền tới từ trong phòng ngủ của Thi Vực, vì vậy hơn mười người lại vây quanh một chỗ thêm lần nữa.

"OMG! Thật đúng như vậy!"

"Xem ra người phụ nữ kia thật sự chiếm được thiếu gia. Aizz, thật đáng tiếc...."

"Chỉ Đào Đào, trong đám người hầu chỉ có chị từng thấy thiếu gia ở khoảng cách gần, ngài ấy có thật giống như trong truyền thuyết, vừa trẻ tuổi lại đẹp trai không?"

"Đương nhiên, quả thật đẹp trai đến mức không có chỗ bắt bẻ! Nói thật, dù chị là phụ nữ đã kết hôn, nhưng thấy ngài ấy cũng có chút cầm giữ không được...."

"Thiếu gia đẹp trai lại nhiều tiền, phụ nữ nào thấy đều muốn ôm ấp yêu thương. Chị Đào Đào, chị tâm viên ý mã* cũng là bình thường." (* Tâm như khỉ, ý như ngựa. Ý nói những ý nghĩ nhẩy lung tung như con khỉ, chạy loăng quăng như con ngựa, đang nghĩ chuyện này, thoắt cái lại nghĩ sang chuyện khác)

"Các người nghe một chút, người phụ nữ kia kêu thật tiêu hồn, nhất định là kỹ thuật trên giường của thiếu gia rất cao...."

"Thật hâm mộ cô ấy...."

"Nếu như tôi cũng có thể leo lên giường của thiếu gia thì tốt rồi..."