Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 140: Đụng vào tôi một chút, xem tôi có dám hay không



Editor: May

Nghe ra ẩn ý trong lời nói của cô, người phụ nữ cười khinh miệt, "Chẳng lẽ cô cảm thấy không đắt?"

Thẩm Chanh nhẹ quét mắt dấu hiệu phần đuôi chiếc xe kia một vòng, thản nhiên mở miệng, "Đắt, đủ đắt rồi, Benz SLK, hơn sáu mươi vạn đấy. Dù sao tôi là lái không nổi xe có giá tiền này."

"Chỉ dựa vào bộ dạng này của cô mà cũng muốn lái xe có giá tiền này? Hơn sáu mươi vạn, dù cô không ăn không uống một năm cũng không mua nổi đâu." Dáng vẻ người phụ nữ đắc ý, như là đang khoe khoang mình là người có tiền.

"Bộ dạng này của tôi là bộ dạng gì?" Thẩm Chanh rõ ràng không có tức giận, nhưng trong đôi mắt ấy, lại tiết lộ ra chút hơi thở nguy hiểm.

"Chớ nói nhảm! Cô cho rằng nói sang chuyện khác tôi liền không bắt đền sao? Đừng khờ dại như vậy được không. Giải quyết riêng hay là đưa ra giải quyết chung, lựa chọn nhanh lên."

"Lựa chọn ông bác cô!" Sự thật chứng minh, Thẩm Chanh cũng không phải là người hiền lành.

"Ha ha, hỏa khí còn lớn như vậy, không biết đợi tí nữa lúc đi cục cảnh sát uống trà có còn kiêu ngạo như vậy hay không...."

"Cứ thử rồi sẽ biết thôi." Nếu như nói Thẩm Chanh đây là đang khiêu khích, tuyệt đối không giả, mà còn là trần trụi.

"Cô chờ đó cho tôi...."

Người vây xem càng ngày càng nhiều, đường phố vốn thông suốt bắt đầu hỗn loạn lên, rất nhanh liền kinh động đến cảnh sát giao thông.

Cảnh sát giao thông đuổi tới hiện trường, bắt đầu sơ tán đám người, sau đó lập vài  bảng bố cáo, tạm thời đổi đoạn đường này thành đường một chiều.

Thấy tình thế phát triển thành cục diện này, người đàn ông nhíu nhíu mày, kéo người phụ nữ qua một bên, "Tiểu Họa, xe hư hao không nghiêm trọng, quay đầu lại đi nhà máy sửa chữa sơn một chút là được, đừng quậy lớn chuyện."

"Anh hai! Muốn đi thì chính anh đi! Lớn như vậy, ngoại trừ ông nội, vẫn chưa từng có ai mắng em. Người phụ nữ kia quá tự cao tự đại, không cho cô ta chút màu sắc thì em không phải họ Thẩm!" Thẩm Họa không phục, nói gì cũng không chịu đi.

Ngay lúc hai người lúc nói chuyện, có cảnh sát giao thông nhận ra bọn họ, liền tiến lên phía trước chào hỏi, "Thẩm thiếu gia, Thẩm tiểu thư...."

Thẩm Minh móc từ túi quần trong ra một hộp thuốc lá, lấy ra một điếu cho cảnh sát giao thông đốt lên, sau đó khách sáo mở miệng, "Chuyện ngày hôm nay, phải phiền các người rồi."

Cảnh sát giao thông đáp, "Thẩm thiếu gia yên tâm, trách nhiệm chủ yếu của tai nạn xe này thuộc về ai, chúng tôi sẽ phân xử thật tốt."

Cảnh sát giao thông khách khí với hai anh em Thẩm Minh Thẩm Họa, thái độ với Thẩm Chanh lại tương đối kém.

"Cô gái, cô có tay có chân làm gì không tốt, sao nhất định đi chệch đường chứ! Có biết không, giả vờ đòi bồi thường là phạm pháp."

Nữ cảnh sát giao thông vừa thăm dò hiện trường, vừa phát biểu với Thẩm Chanh.

Thẩm Chanh đứng lên từ dưới đất, vỗ đi bụi bậm trên người, mới quay đầu nhìn về phía nữ cảnh sát giao thông, "Con mắt nào của cô nhìn thấy tôi giả vờ đòi bồi thường?"

Dám liều lĩnh như vậy ở trước mặt cảnh sát, Thẩm Chanh chính là người đầu tiên.

Nữ cảnh sát giao thông hoài nghi mình nghe lầm, nhìn trừng trừng cô, hỏi, "Cô mới vừa nói gì?"

Thẩm Chanh không vui, "Nói gì cô không nghe được? Lảng tai?"

Nữ cảnh sát giao thông: "Cô gái, nói chuyện tích chút khẩu đức, nếu vào trong cục cảnh sát, cũng không còn tự tại như vậy đâu."

"Đúng lúc miệng của tôi có chút khát, cô dẫn tôi đi tới cục cảnh sát uống trà đi." Giọng nói dễ nghe, mang theo mười phần khiêu khích.

Thẩm Họa đi tới từ đầu kia, đúng lúc nghe được giọng nói của Thẩm Chanh, lập tức không nhịn được cười duyên một tiếng, "Ơ! Tính tình không nhỏ nha, bộ dạng này của cô, sẽ không phải là muốn đánh lén cảnh sát chứ?"

Nữ cảnh sát giao thông nghe vậy, sa sầm mặt: "Cô ta dám!"

Thẩm Chanh không có ý muốn thu liễṃ, mà là nhìn hai người, cười như không cười mở miệng, "Đụng vào tôi một chút, xem tôi có dám hay không."