Thi Vực híp con ngươi, chậm rãi phun ra một câu, “Ừ, chuyên dùng cho người phụ nữ của tôi.”
Thẩm Chanh: “....”
Vừa rồi lúc cô tiến vào liền suy nghĩ, sao lại có toilet lộng lẫy xa hoa như vậy.
Cũng đúng, nếu như không phải chuyên dụng, loại đàn ông thích sạch sẽ nghiêm trọng như anh, làm sao có thể tới chỗ như thế này.
Có tiền liền tùy hứng!
Cô liếc nhìn anh một cái, lười phản ứng lại anh, muốn đi ra ngoài từ trước mặt anh.
Ai ngờ vừa đi tới cửa, Thi Vực đột nhiên duỗi một tay ra chống đỡ ở trên khung cửa, đứng cũng không đứng thẳng, cả người rất tà khí, “Mỹ nữ, hẹn hò không?”
Thẩm Chanh thản nhiên nhìn anh, chỉ thấy anh có chút hứng thú nhìn mình, biểu cảm trên mặt quyến rũ mờ ám được có chút kỳ cục, liền đáp một câu, “Không hẹn!”
Người đàn ông này, càng ngày càng trêu chọc muội mà!
Thi Vực cúi đầu xuống để sát vào cô, nghiền ngẫm phun vòng khói ở trên mặt của cô, “Thật sự không hẹn?”
”Tránh ra!” Thẩm Chanh đẩy khuôn mặt tuấn tú yêu mị kia ra, khom người chui ra từ dưới tay anh.
Quay đầu nhìn bóng lưng nhu mì xinh đẹp của cô, Thi Vực giương môi cười, thu hồi tay chống ở khung cửa, chậm rãi sửa sang lại cổ áo một chút, mới mở bước chân ra đi theo.
Lại gọi mấy phần điểm tâm ngọt, Thẩm Chanh ăn một chút, đóng gói phần còn lại mang đi.
Mới vừa lên xe, cô liền quay đầu hỏi Thi Vực, “Đi lên núi biệt thự thăm Tiểu Súc Sinh?”
Thi Vực ừ một tiếng, nghiêng mắt nhìn lướt qua món điểm tâm ngọt trên tay cô, thuận miệng hỏi câu, “Mang cho nó?”