Mắt tất cả khách nữ ở đây gần như đều trợn trắng, nhìn viên kim cương này ào ào thất thần.
Các cô đều là phu nhân danh viện xã hội thượng lưu, có thể nói đã từng gặp qua rất nhiều bảo vật hiếm thấy, nhưng loại nhẫn kim cương hiếm thấy này lại là lần đầu gặp.
Không khỏi cảm thấy có chút đỏ mắt, trong ánh mắt nhìn Thẩm Chanh đã bất giác thêm một chút cảm xúc hâm mộ ghen ghét.
Trong bọn họ, có một người vẫn luôn lạnh nhạt.
Đó chính là Mạc Khuynh Tâm.
Cô ta nhìn về phương hướng của Thẩm Chanh và Thi Vực, vuốt vuốt chiếc nhẫn ngọc xanh đắt giá giống như trên đó, từ đầu đến cuối trên mặt xinh đẹp vẫn luôn mang ý cười.
Thi Vực kéo qua tay Thẩm Chanh qua, đeo nhẫn lên ngón giữa của cô, cúi đầu ấn xuống một nụ hôn ở trên mu bàn tay cô.
Lúc này mọi người mới chú ý tới, trên tay cô còn đeo một chiếc nhẫn khác.
Có người nhận ra đó là ngôi sao sáng chói, khó tránh khỏi càng thêm kinh ngạc.
Một thân trang phục và trang sức này, đã qua trăm triệu!
Tất cả mọi người đều đang hiếu kỳ, rốt cuộc là một người phụ nữ như thế nào, mới có thể hưởng thụ phần cưng chiều tuyệt đối này.
Chỉ có một mình Thi Vực biết, người phụ nữ của anh, lạnh nhạt lương bạc, vô dục vô cầu với tiền tài vật chất, cho nên anh mới muốn cho cô thứ tốt nhất.
Thẩm Chanh lấy từ trong hộp nhẫn ra một chiếc nhẫn khác, đeo lên ngón tay của anh.
Lễ trao đổi nhẫn kết thúc, mục sư xoa mồ hôi lạnh một chút, “Có thể hôn....”
Ông chưa nói hết câu, Thi Vực đã nâng mặt Thẩm Chanh lên, cúi đầu hôn xuống.
Nhìn đôi môi hai người kề sát, sầu triền miên, ông ta lau cái trán đổ mồ hôi, lặng lẽ lui ra.
Trong giáo đường lặng ngắt như tờ, nhìn một đôi tân nhân này hôn môi, không ít người mặt đều đỏ lên rồi.
Nụ hôn này giằng co nửa phút, hai người mới tách ra, trong mắt nhau đều mang theo một chút nóng rực.
Thẩm Chanh nhếch môi cười, đột nhiên cầm hoa cô dâu trong tay ném về phía Diệp Tử.
Diệp Tử theo bản năng đón được hoa, vẫn chưa phản ứng kịp, chung quanh liền ồn ào: “Nhận được hoa cô dâu, người kết hôn tiếp theo chính là cô ấy....”
Không biết tại sao, mặt Diệp Tử chợt nóng lên.
Cảm giác được có một tầm mắt nóng rực rơi vào trên người, cô men theo tầm mắt nhìn sang, chỉ thấy ở nơi không xa, Tần Cận đang dựa vào trên tường hút thuốc, cười xấu xa nhìn cô.
Mặt Diệp Tử càng nóng, cô cuống quít thu hồi tầm mắt, ôm hoa cô dâu vội vàng chui vào trong đám người.
Hôn lễ qua đi, Thẩm Chanh đổi lại một bộ lễ phục khác.
Một bộ váy dài đuôi cá lộ vai tơ tằm màu xanh đậm, nổi bật ra khí chất lãnh diễm.
Thiết kế vừa người, càng thêm phô bày ra dáng người có lồi có lõm của cô một cách vô cùng tinh tế, so với áo cưới, lại là một cảm giác hoàn toàn bất đồng.
Thi Vực ở phía xa hàn huyên với các vị khách mời, đổi một ly nhỏ, nhưng ánh mắt vẫn đuổi theo bóng dáng nhỏ xinh kia.
Trong mắt của anh chỉ có một mình cô, trong lòng cũng chỉ chứa nổi một người như vậy.
”Từ từ trò chuyện, xin lỗi không tiếp được.”
Đặt ly rượu ở trong khay phục vụ, anh xoay người đi về phía Thẩm Chanh.
Vừa tới gần cô, anh liền không dằn nổi sốt ruột kéo eo của cô qua, cúi đầu nhẹ ngửi cần cổ của cô, “Em đang dụ dỗ anh?”
Thẩm Chanh đẩy đầu của anh ra, “Em chẳng qua chỉ đứng ở chỗ này uống ly nước mà thôi, dụ dỗ anh khi nào hả? Nhiều người như vậy anh không lo chào hỏi, nhìn chằm chằm em làm gì?”
Thi Vực không nói năng gì, chỉ ôm cô càng chặt hơn, tiến gần sát mặt của cô, cắn vành tai của cô.
Diệp Tử đúng lúc đi qua bên cạnh hai người, nhìn thấy cử chỉ thân mật của hai người, dứt khoát dùng ly rượu che mặt, lặng lẽ đi qua một bên.
Tần Cận đang ở bên cạnh, cô vừa quay người lại, liền tiến đụng vào trong ngực của anh.
Tần Cận thuận tiện chụp tới, nhốt chặt eo của cô.
”Ưm!”
Anh cúi đầu liền hôn lên môi Diệp Tử.
Đôi mắt xinh đẹp của Diệp Tử trừng trừng, ly rượu trong tay rơi xuống mặt đất, bễ nát bấy.