Editor: May Qua một hồi lâu, Thi Vực mới khép tờ báo trên tay lại. Anh dùng tay nắm lấy cổ tay Thẩm Chanh, nhẹ nhàng kéo một cái, Thẩm Chanh liền dựa lên trên người của anh. Không đợi Thẩm Chanh phản ứng, anh liền lấy hai tờ giấy ra, đưa cho Thẩm Chanh, môi mỏng khẽ nhúc nhích: "Nhìn xem." Thẩm Chanh liếc mắt nhìn tờ giấy trong tay anh, nhíu mày, "Gì vậy?" "Khai sinh." Khai sinh? Lúc này Thẩm Chanh mới nghĩ đến, lại có thể quên mất một chuyện quan trọng như vậy. Hiện tại có khai sinh, chẳng phải có nghĩa là, tên của đứa nhỏ đã đặt rồi. Cô nhận lấy hai tờ giấy, nhưng không có mở ra xem, chỉ là nghiêm túc hỏi anh: "Tên là gì?" Thi Vực nhắm nửa mắt, môi mỏng chậm rãi mím động: "Thi Gian." "Gì?" "Thi Gian." Thi Vực nhẫn nại tính tình lặp lại lần nữa. "Anh chắc chứ?" "Ừ." Anh nặng nề đáp lại. "Thật là khó nghe!" "Ừ." "Vậy tên còn lại thì sao?" Cánh môi khiêu gợi khẽ nhếch, tràn ra hai chữ từ giữa răng môi: "Thi Hậu." Lần này, Thẩm Chanh ngây ngốc một lát, sau đó giọng nói đề cao vài phần: "Gì?!" "Thi Hậu." Một Thi Gian, một Thi Hậu. Thẩm Chanh chỉ muốn nói.... quá khó nghe rồi! Cô không có để ý người đàn ông trấn định tự nhiên bên cạnh, mở hai tờ giấy khai sinh trên tay ra. Bản thứ nhất: Tên: Thi Ngạo Tước. Ngày tháng năm sinh: Ngày 6 tháng 6 năm XX. Người giám hộ: Thẩm Chanh, Thi Vực. Biết ngay mà! Loại đàn ông theo đuổi hoàn mỹ kia, làm sao có thể đặt tên cho con trai của mình là Thi Gian và Thi Hậu? Thẩm Chanh thở phào một hơi, lại mở cuốn thứ hai ra. Tên: Thi Thiên Tước. Ngày tháng năm sinh: Ngày 6 tháng 6 năm XX. Người giám hộ: Thẩm Chanh, Thi Vực. Một Ngạo Tước, một Thiên Tước? Cộng lại, là ý tự cao tự đại sao? Khép khai sinh lại, Thẩm Chanh quay đầu nhìn về phía Thi Vực, thấy anh đang nhắm mắt thư giãn, liền đưa tay lôi kéo tay áo của anh: "Tên, anh nghĩ?" Thi Vực không mở mắt, chỉ lạnh nhạt ừ một tiếng. "Dễ nghe." Thẩm Chanh không thể không thừa nhận, hai cái này tên thật sự rất đặc biệt. Nếu để cho cô đặt tên cho con trai, sẽ đặt tên gì thì cô cũng không dám nghĩ đến.... Thi Vực không nói thêm gì nữa, chỉ là vươn tay kéo vai của cô qua, để cô tựa ở trên vai của anh. Trong lúc nhất thời, trong không gian nhỏ hẹp tràn ngập một loại chân tình khác thường. Ở dưới cái nhìn của Thẩm Chanh, là hạnh phúc. Tài xế nhìn hai người trên ghế sau từ trong kính chiếu hậu, thấy hai người dựa vào nhau, vội vàng dời tầm mắt. Sau khi yên lặng lau mồ hôi lạnh, tiếp tục hết sức chuyên chú lái xe. Trước khi Thẩm Chanh và Thi Vực về đến, đứa nhỏ đã được mang về biệt thự trước, lúc này đã ngủ thiếp đi dưới sự chăm sóc của chuyên gia rồi. Trong lúc Thẩm Chanh nằm viện, biệt thự tiến hành một phen cải tạo. Tầng hai, hai gian phòng khách hướng mặt trời bị đổi thành phòng ngủ của trẻ con, cùng phòng chơi âm thanh hình ảnh của đứa nhỏ. Trong phòng ngủ, đặt hai giường trẻ con rộng lớn. Chỗ bên cạnh bị cách ra một nơi để đặt đồ chơi, món đồ chơi để ở đó, là dành cho đứa bé một tháng.... đến một tuổi. Mà mấy món đồ chơi đó đều là thứ tốt nhất, sẽ không sinh ra một chút tổn hại với đứa nhỏ. Nghe nói, chỉ những món đồ chơi này thôi đã tốn hơn mười vạn. Đối với Thi Vực mà nói, hơn mười vạn hoàn toàn không tính là gì, nhưng đối với người bình thường mà nói, lại là giá trên trời. Xe, chậm rãi lái vào tòa nhà biệt thự, những chiếc xe khác đều dừng ở trên đường xe chạy bên ngoài biệt thự. Các người làm trong nhà đã sớm xếp chỉnh tề thành hai hàng, cung nghênh Thẩm Chanh về nhà.