Editor: May "Không cho phép." Thi Vực híp híp mắt, trực tiếp ngậm điếu thuốc vào trong miệng. Bộ dạng rất bất cần đời. Thẩm Chanh nhíu nhíu mày, "Em cũng không cho bú nữa, dựa vào cái gì không cho phép." "Không có dựa vào cái gì, anh nói không cho phép thì chính là không cho phép." "Vậy cũng không cho phép anh hút." "Ừ, có thể." Thi Vực nói xong, trực tiếp vê tắt đầu thuốc lá, ném vào trong cái gạt tàn thuốc. Thẩm Chanh rầu rĩ nhìn cửa sổ bên ngoài, tay không tự giác bưng ly lên, mở miệng uống một ngụm. Rõ ràng uống là rượu, lại làm cho người ta một loại cảm giác đang uống nước. Thấy cô chỉ lo uống "nước", Thi Vực lạnh lùng mở miệng: "Ăn chút gì đi." Thẩm Chanh đáp lại một tiếng ừ, sau đó đặt cái ly xuống. Vừa cắt một phần nhỏ bò bít tết bỏ vào trong miệng, nhai vài cái nuốt xuống, liền không thể chờ đợi được bưng ly lên. Lúc đang muốn uống, Thi Vực đột nhiên duỗi cánh tay dài ra, một phát nắm lấy cái ly trong tay cô, bá đạo đoạt lấy. "Anh làm gì?" Cô không có lộ ra sơ hở gì mới đúng, sao có thể bị anh phát hiện? "Lúc ăn cơm đừng nên luôn uống nước." Thi Vực nói xong, trực tiếp bỏ cái ly đến trước mặt của anh. Bởi vì lực đạo quá lớn, khiến chất lỏng trong suốt trong ly bắn tung tóe ra một chút. Trên tay của anh, cũng nhiễm lên một chút. Tiêu rồi! "Em đi toilet!" Phát hiện tình huống không ổn, Thẩm Chanh đứng dậy muốn đi. Nhưng cô vừa mới đứng dậy, cổ tay đã bị bàn tay ấm áp bắt lấy. Thi Vực híp con ngươi nguy hiểm, dùng sức kéo, trực tiếp kéo cô vào trong ngực của anh. Chung quanh, lập tức yên tĩnh lại. Tất cả mọi người đều đồng loạt dời tầm mắt chuyển qua bên cạnh cửa sổ, lên thân hai người có động tác mập mờ kia. "Em mắc tiểu!" Thẩm Chanh không an phận giật giật thân thể, cố gắng hết mức nghiêng đầu sang hướng khác nói chuyện với anh. Bởi vì hiện tại, chính cô cũng ngửi được mùi rượu trong miệng. "Nhịn!" Thi Vực lạnh lùng dựng thẳng lông mày, đưa tay chế trụ cằm của cô trực tiếp xoay mặt của cô lại. Thẩm Chanh cắt chặt môi dưới, dừng hô hấp, cố gắng hết mức không cho mùi rượu trong miệng toát ra khiến anh ngửi được. "Há miệng." Giọng nói Thi Vực không cao không thấp, lại vừa vặn khiến người chung quanh nghe rõ ràng. Há miệng? Là muốn **** sao? Hay là.... Muốn ăn miệng đối miệng? Thẩm Chanh càng thêm dùng sức cắn môi, không chịu buông hàm răng ra. "Bảo em há miệng." Anh lại nhấn mạnh giọng nói lặp lại lần nữa, rõ ràng đã mất đi tính nhẫn nại. Người chung quanh: "...." Há miệng về nhà há không tốt sao? Tại sao phải ở trong này! Thẩm Chanh lắc lắc đầu, nói gì cũng không chịu mở. Thi Vực nhìn cô, con ngươi càng ngày càng lạnh, càng ngày càng khiếp người. Sau đó, cúi đầu, hung hăng cắn lên trên môi của cô. "Ưm...." Thẩm Chanh đau đến hít ngược một ngụm khí lạnh. Cũng đúng lúc đó, Thi Vực đột nhiên tiến gần sát mặt của cô, mũi chầm chậm lướt qua trên môi của cô. Một cổ mùi rượu mát lạnh đánh thẳng vào phế phủ, hành động của anh đột nhiên dừng lại, cứ thế dán gần một chỗ với Thẩm Chanh. "Cả gan dám coi loại rượu nồng độ cao này thành nước lọc? Có bản lĩnh, hửm?" Giọng nói sâu lắng, mang theo vài phần hơi thở nguy hiểm. ".... Ông xã, em sai rồi." Thẩm Chanh rất rõ ràng, những lúc thế này, vốn không hề có bất kỳ một khả năng có thể phản kháng nào. Chỉ là mềm yếu một chút mà thôi, có sao đâu. Biết sai hối cái,.... nhưng không sửa chữa, không phải rất tốt. "Sai rồi?" Thi Vực giương môi, giọng nói lại càng lạnh hơn vài phần: "Trước khi làm chuyện này, em nên suy tính đến sẽ có hậu quả gì."