Lúc người giúp việc đến kiểm tra phòng, thấy Thẩm Chanh đang ngồi xổm ở bên giường nhìn đứa nhỏ, liền hạ giọng hô một tiếng.
Thẩm Chanh nghe tiếng quay đầu lại, làm một thế tay im lặng.
Người giúp việc gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu rõ.
Thẩm Chanh đứng dậy đi ra ngoài, ý bảo người giúp việc cùng đi ra ngoài với cô.
Sau khi ra ngoài, người giúp việc nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, liền nghe thấy Thẩm Chanh hỏi một câu: “Buổi tối tiểu thiếu gia ngủ ngon không?”
Cô ta khẽ gật đầu, hồi đáp: “Giấc ngủ của hai vị tiểu thiếu gia rất tốt, hiện tại mỗi ngày về cơ bản đều duy trì thời gian giấc ngủ hai mươi tiếng đồng hồ. Buổi tối, ngủ sẽ càng an ổn một chút. Khoảng hai giờ sáng sẽ tỉnh lại một lần, sau khi bú sữa sẽ chơi nửa tiếng, sau đó tiếp tục ngủ.”
Thẩm Chanh ừ một tiếng, “Hiệu quả cách âm của gian phòng tốt không?”
”A?” Người giúp việc sững sờ một chút, có chút không hiểu hàm nghĩa những lời này.
Thẩm Chanh thoáng nhíu mày, “Nói chính xác là, nếu bên ngoài có tiếng động gì đó, có thể ồn đến bọn chúng ngủ không.”
Bây giờ người giúp việc mới hiểu được ý của cô, vội nói: “Thiếu phu nhân yên tâm, hiệu quả cách âm của gian phòng rất tốt, nếu như đóng cửa lại thì sẽ hoàn toàn không nghe được âm thanh bên ngoài. Cho nên cho dù có tiếng động gì, cũng sẽ không ảnh hưởng đến giấc ngủ của hai vị tiểu thiếu gia.”
Thẩm Chanh ừ một tiếng, lại dặn dò cô ta vài câu, mới xoay người trở về phòng.
Lúc đóng cửa, cô nhân tiện ấn khóa xuống.
Vừa khóa cửa phòng lại, Thi Vực liền đi ra khỏi phòng tắm, tóc ẩm ướt, còn chưa kịp lau khô.
Thấy tay Thẩm Chanh còn nắm trên quả đấm cửa, anh không khỏi nhíu mày, “Muốn đi ra ngoài?”
Thẩm Chanh lắc lắc đầu, sau đó thu tay về.
Thi Vực híp híp mắt, khóe môi vạch ra một độ cong vui vẻ nghiền ngẫm: “Cho nên em đang khóa cửa?”
Thẩm Chanh: “....”
Đúng thật là biết rõ còn cố hỏi.
Thi Vực sải bước đi về phía cô, không nói một lời liền bức cô thối lui đến cửa ra vào.
Thẩm Chanh dựa lưng vào trên cửa, thân thể Thi Vực dán ở trên người của cô, giọt nước trên tóc anh rơi vào cần cổ của cô, chảy xuống theo, sau đó chui vào địa phương không thấy được.
Thi Vực cởi áo choàng tắm, lấy tay lau đi giọt nước trên cổ cho cô.
Hô hấp của Thẩm Chanh bắt đầu trở nên đột nhiên rối loạn, bị hành động này của anh trêu chọc đến tâm viên ý mã, thậm chí quên mình muốn làm gì.
Thi Vực đột nhiên thấp đầu, như chuồn chuồn lướt nước hôn xương đòn vai, cổ, cái cằm, rồi đến chỗ vành tai của cô, nhẹ nhàng cắn một cái.
Thẩm Chanh không kiềm được kêu rên lên tiếng, phát ra một tiếng hô thấp giọng.
Thi Vực quyến rũ mờ ám nhếch nhếch môi, nhẹ nhàng thổi ngụm khí ở bên tai của cô, “Tiểu yêu tinh, tối nay cho em ăn anh.”
Nói xong cũng muốn đi hôn môi của cô, Thẩm Chanh lại đột nhiên nghiêng mặt đi, nói: “Em đi tắm rửa....”
Thi Vực quay đầu của cô lại, để cho cô nhìn thẳng anh.
Đôi con ngươi thâm thúy cũng nhìn chằm chằm cô, ngũ quan tinh tế giống như dao khắc, cả khuôn mặt tuấn mỹ giống như tượng điêu khắc, khiến người ta chìm hãm vào trong đó không thể tự kiểm soát.
Tóc ướt của anh rơi dính ở trên trán, gợi cảm đến không còn hình dáng.
Hô hấp Thẩm Chanh rối loạn.
Người đàn ông này, đẹp mắt giống như là đi ra từ trong bức tranh, khiến người ta vừa nhìn thấy liền không nỡ dời tầm mắt.
Cô cứ theo dõi anh như thế, giống như là muốn khắc tất cả hình dáng của anh ở trong lòng.
”Đẹp không?” Thi Vực cười, nhếch môi độ cong rất nhỏ, nụ cười rất trêu chọc người.
Lúc này Thẩm Chanh mới hoàn hồn, “Cái kia, em đi tắm trước....”
Nói xong, nhanh chóng khom người xuống, chui ra ngoài từ dưới cánh tay anh.