Phượng Cửu Mị nhếch môi cười, bình tĩnh nhìn cô mấy giây, mới xoay người qua.
Thân hình của anh ta rắn rỏi, cao to, chỉ nhìn từ bóng lưng liền có thể khiến người ta tưởng tượng ra khuôn mặt tuấn tú điêu luyện sắc sảo.
Không đợi Phượng Cửu Mị lấy nước trái cây tới, Thẩm Chanh liền đi vào phòng bếp.
Ôn Uyển đang bận rộn ở trong phòng bếp, ánh mặt trời chiếu vào từ cửa sổ, vừa vặn chiếu vào trên người của cô, trong lúc nhất thời, cao thấp quanh thân bà giống như phủ lên một lớp sáng chói.
Thẩm Chanh dựa vào ở bên cạnh cửa, lẳng lặng nhìn bà.
Đẹp.
Đây là cảm nhận duy nhất của cô.
Qua một hồi lâu, Ôn Uyển mới phát giác được cửa ra vào có người, quay đầu thấy là Thẩm Chanh, nhíu nhíu mày, “Đến đây lúc nào?”
Thẩm Chanh nhếch nhếch môi, “Hơn mười phút rồi.”
Ôn Uyển nhíu mày lại càng sâu, “Đã đến lâu như vậy, tại sao không gọi mẹ?”
”Thấy mẹ loay hoay quá nghiêm túc, không muốn quấy rầy mẹ.” Thẩm Chanh nói xong, chậm rãi đi vào phòng bếp, “Còn có cái gì cần làm không? Con giúp mẹ.”
”Con đi ra ngoài ngồi xuống là được rồi, nơi này không cần con giúp.”
Ôn Uyển cũng từng là con dâu, cho nên rất rõ ràng giữa mẹ chồng con dâu nên dùng cách thế nào để chung đụng, đối tốt với con dâu, cũng chính là đối tốt với con trai.
Nếu như có thể, cô sẽ tận lực không để cho con dâu mình chịu một chút thương tổn, một chút mệt mỏi.
Ôn Uyển rửa tay lau khô, muốn đẩy Thẩm Chanh đi ra, nhưng đúng lúc này Phượng Cửu Mị tiến vào từ bên ngoài, ngăn chặn cửa phòng bếp.
Một tay anh ta bưng nước trái cây, một tay cắm ở trong túi quần, bộ dáng anh tuấn này, mặc cho ai nhìn thấy đều muốn nhìn thêm vài lần.
”Nước chanh.”
Anh ta đưa cái ly tới trước mặt Thẩm Chanh, môi mỏng vẽ ra một độ cong hoàn mỹ.
Nụ cười vừa đúng, bộc phát sự quyến rũ dưới ánh mặt trời.
”Cảm ơn rồi.”
Thẩm Chanh đưa tay nhận nước chanh, để tới bên môi khẽ nhấp một ngụm.
Phượng Cửu Mị dựa ở trên khung cửa, nhìn cô, trong con ngươi sâu thẳm nhuộm lên ý cười trầm xuống thật sâu.
Thẩm Chanh bị anh ta nhìn đến không được tự nhiên, không kiềm được cau mày lại, “Anh nhìn em dâu mình như vậy thật sự được sao?”
19870421, 19880202.
Mật mã Mị Cửu Môn, cô còn nhớ rất rõ ràng.
Nếu như đoán không sai, số đầu tiên có lẽ là ngày tháng năm sinh của Phượng Cửu Mị.
Nói cách khác, anh ta là anh trai Thi Vực.
Phượng Cửu Mị giương môi cười cười, “Thưởng thức em đơn thuần, thích em mà thôi, nhìn một chút thì có sao đâu?”
Thẩm Chanh lạnh nhạt liếc anh ta một cái, không nói thêm gì nữa.
Xoay người để cái ly đến trên bếp lò, cuộn lên tay áo, ý định ra tay làm sủi cảo.
Ôn Uyển kịp thời ngăn động tác lại, đầu tiên là nhìn cô một cái, lại nhìn về phía Phượng Cửu Mị: “Hai đứa đi ra ngoài trò chuyện đi, trong phòng bếp khói dầu mù mịt.”
”Con không trò chuyện với anh ta.”
Thẩm Chanh nói xong, trực tiếp cầm da bánh sủi cảo lên.
Ôn Uyển thấy thế, cũng không tiện nhiều lời, chuyển ánh mắt ra hiệu cho Phượng Cửu Mị đi ra ngoài.
Phượng Cửu Mị lại đứng bất động, môi mỏng hơi gợi lên, “Con xem hai người gói.”
Thẩm Chanh: “....”
Quả nhiên là anh em ruột, da mặt đều dầy như vậy!
”Con đó....”
Ôn Uyển hết cách với anh, đành phải thuận theo anh.
Phượng Cửu Mị lười nhác tựa ở cửa ra vào, ánh mắt vẫn luôn dừng lại ở trên người Thẩm Chanh.
Thẩm Chanh vừa bỏ thịt nhân bánh vào trong da sủi cảo, Phượng Cửu Mị liền không nhanh không chậm lên tiếng: “Bỏ nhiều rồi.”
Giọng nói dễ nghe, mang theo vài phần ý vị trêu chọc.
Thẩm Chanh nghe tiếng, không vui liếc anh ta một cái, “Cũng không phải cho anh ăn, anh quản tôi bỏ nhiều hay là bỏ ít”
Nói xong, lại bỏ vào trong da sủi cảo một chút nhân thịt, cảm thấy chưa đủ, vì vậy lại bỏ thêm một chút, bọc sủi cảo căng đầy.