Diệp Tử nhìn anh, giả vờ bộ dáng vô tội, khiến người ta không đành lòng trách cứ.
Người đàn ông bởi vì một phen vừa rồi của cô nên tâm tình không tốt, lạnh lùng liếc cô một cái, “Phiền toái.”
Diệp Tử nghe tiếng, không nhịn được nhíu mày, “Anh chở em ra ngoài, chẳng lẽ không phải mang em đi ăn cơm à?”
”Không phải.”
”Vậy thì đi làm gì?”
”Mướn phòng.”
”Mướn.... Phòng?”
”Ừ.”
”Vẫn là không nên đi.... hiện tại mướn phòng rất đắt, ít nhất cũng phải vài trăm đồng, tại sao chúng ta phải đi lãng phí tiền chứ?”
Người đàn ông nào đó cười lạnh, ánh mắt cực kỳ nguy hiểm: “Sao, biết rõ giá thị trường như vậy, em từng mướn qua sao?”
Diệp Tử khẽ gật đầu, ngay sau đó lại lắc đầu, “Em từng ở khách sạn, nhưng không có đi ở cùng đàn ông.”
Tần Cận ừ một tiếng, không nói thêm gì nữa, một lần nữa khởi động xe, đạp xuống chân ga, quay đầu xe ngay tại chỗ.
”Đi đâu?”
”Khách sạn Hoàng Triều.”
“.... Hả?....”
“....”
”Thật sự muốn đi mướn phòng ư?”
“....”
”Nhưng là, nhưng là.... ga giường và chăn mền khách sạn rất không vệ sinh....”
“....”
”Có thể về nhà cầm ga giường và chăn mền trước không?”
“....”
”A a a!”
“....”
”Nếu như để ba mẹ em biết chúng ta có nhà không về, đi khách sạn làm loạn, nhất định sẽ đánh chết em!”
“....”
”Phải làm sao đây, em rất khẩn trương....”
Sau khi Diệp Tử một mình phối hợp nói vô số câu, người đàn ông đang hết sức chuyên chú lái xe cuối cùng nghiêng mắt liếc cô một cái, “Đi khách sạn ăn cơm thôi, em đang suy nghĩ lung tung gì đó?”
A?
Sau khi nghe được lời của anh, mặt Diệp Tử lập tức đỏ đến mang tai.
Đi khách sạn chỉ là ăn cơm mà thôi?
Vậy vừa rồi cô đang nói cái gì, mướn phòng, ga giường chăn mền, không vệ sinh, làm xằng làm bậy, bị ba mẹ đánh chết.
Thật là mất mặt....
Vẻ mặt Diệp Tử bối rối, ngay sau đó yên lặng cúi đầu....
Cũng cùng thời gian đó, lúc xe Thẩm Chanh đang muốn lái vào cửa chính biệt thự, một chiếc xe lái từ một ngã rẽ khác tới chắn ngang trước đầu xe của cô, khiến cho cô không thể không lập tức đạp xuống chân phanh cho xe dừng lại.
Cô ngẩng đầu liếc mắt nhìn phía trước, thấy là một chiếc xe có bảng số là DA7777, Rolls-Royce Phantom.
Chiếc xe này giá cả xa xỉ, cho nên người thể lái được loại xe rất tốt này, không phú thì cũng quý.
Chỉ là thủy tinh cửa sổ xe của đối phương áp dụng thiết kế rất đặc biệt, nhìn từ bên ngoài vào trong xe sẽ tạo thành tầm mắt mơ hồ.
Thẩm Chanh híp mắt, đại khái qua một phút đồng hồ mới kết luận ra, ngồi trong xe là hai người một nam một nữ, chỉ là cũng không thấy rõ lắm hình dạng bọn họ.
Dám ngăn cản người ở bên ngoài nhà lộ liễu như vậy, hẳn là không có mấy người.
Đúng lúc đó, cửa chiếc xe kia đột nhiên mở ra....
Nhìn rõ bộ dạng người đàn ông bước xuống từ trên xe, Thẩm Chanh không kiềm được sửng sốt.
Lại là anh ta?
Người đàn ông mặc trang phục thoải mái màu xám đen, đầu tóc gọn gàng, bởi vì sắc trời có chút tối, thấy không quá rõ biểu cảm trên mặt của anh ta, chỉ là khuôn mặt kia phong độ tuấn tú giống như điêu khắc, có thể khiến người ta thoáng nhìn liền nhớ kỹ.
Dáng người thon dài, hiên ngang mạnh mẽ, tư thế oai hùng, giống như là một vương giả trời sinh, giữa phong cách lẫn cử chỉ biểu lộ rõ ràng ra sự cao quý.
Trong tay anh cầm một bó hoa hồng diễm lệ, sải bước lớn đi về phía Thẩm Chanh.
Lúc anh ta nhìn Thẩm Chanh, khóe môi gợi lên nụ cười, giống như là đang nhìn một cố nhân mà anh ta nhớ nhung rất lâu.
Ở trong con ngươi thâm trầm kia, ẩn chứa rất nhiều thứ.